Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1876 - Chương 1876: Răng Nanh Sơ Hiện (2)

Chương 1876: Răng nanh sơ hiện (2) Chương 1876: Răng nanh sơ hiện (2)

Bóng đêm như nước, bông tuyết bay xuống, cả tòa thiên viện lâm vào trong yên tĩnh, chỉ có một mình Diệp Hiên ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá, giống như biến thành một kbức tượng băng, cùng cơn tuyết trắng bay này hòa làm một thể.

Từ sau khi ba vị trưởng lão bị Diệp Hiên giết chết, cả tòa Tiêu gia trở nên yên lặng quỷ dị, cũng không có ngườin nào dám đến gây hấn trước, điều này cũng làm cho Diệp Hiên an tĩnh lạihiếm thấy.

- Tiền bối! Ta đã chuẩn bị thỏa đáng những gì ngài phân phó.

Thúc cháu hai người đi đến, thiếu niên khom người thi lễ nói với Diệp Hiên.

- Ừm.

Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, băng tuyết ngưng kết quanh thân bỗng nhiên tan rã, hắn theo thúc cháu hai người bước vào trong phòng nghỉ, chuẩn bị cứu chữa cho Ứng Linh Tuyết.

Két!

Cửa phòng bị mở ra, hương khí đặc hữu của nữ nhân tràn vào miệng mũi, cũng làm cho khuôn mặt Diệp Hiên trì trệ, lông mày hơi nhíu cùng một chỗ.

Trước đó cùng thúc cháu hai người bước vào phòng xá liền vội vàng rời khỏi, Diệp Hiên không có phát giác hương thơm của nữ tử này, mà sau khi Diệp Hiên tản ra mùi gia cầm gia súc đi, mùi hương nữ nhân cũng vì thế mà càng thêm nồng đậm.

Nhưng chuyện làm cho Diệp Hiên cảm thấy lúng túng nhất là, lúc trước hắn phân phó Ứng Linh Tuyết phải đi giữ mình trước, cũng không phải là có lấy một loại ý nghĩ không chịu nổi nào đó, mà là muốn khu trừ độc tố cùng bệnh hàn huyết trong cơ thể nàng, nhất định phải dùng huyết khí xâm thân, tăng tốc khí huyết tuần hoàn, như thế mới có thể có tác dụng.

Nhưng rơi vào trong tai nữ tử này, lại lộ ra vô cùng mập mờ, điều này cũng làm cho Diệp Hiên khi sắp bước vào gian phòng này, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.

- Tiền bối, ngài thế nào rồi?

Nhìn thấy Diệp Hiên không tiến đến, thiếu niên nghi hoặc lên tiếng.

Mà Tiêu Trường Hà dù sao cũng là người trưởng thành, phát giác được do dự trong nội tâm Diệp Hiên, vội vàng khom người thi lễ nói với Diệp Hiên:

- Tiền bối, nếu như muốn thi triển một ít phương pháp không tốt nhìn, vậy hai thúc cháu ta có thể đi tránh lui trước.

Lời của thúc cháu hai người, để Diệp Hiên lấy lại tinh thần, chính mình khi nào lại trở nên do dự thiếu quyết định như thế, chẳng qua chỉ là thôi cung quá huyết mà thôi, huống hồ nữ tử này căn bản là không được đặt vào trong mắt hắn.

- Chỉ là cung quá huyết thuật mà thôi, hai người các ngươi đều có thể đứng một bên quan sát.

Diệp Hiên khẽ lên tiếng, lại không do dự gì, đẩy ra cửa sương phòng, vừa bước một bước vào trong đó.

Theo ba người bước vào sương phòng, cảnh tượng phòng trong chiếu vào trong mắt Diệp Hiên, cũng làm cho đáy mắt hắn xẹt qua một vệt thần sắc thâm thúy.

Lúc này Ứng Linh Tuyết đã rửa mặt trang điểm qua, giống như thay đổi thành một người khác.

Đầu tóc hơi có vẻ xốc xếch trước đó được chải chuốt tỉ mỉ, dung mạo đoan trang vũ mị như hoa đào nở rộ, một cỗ phong vận thiếu phụ đặc hữu sôi nổi ra, cung sa màu trắng chỉnh tề càng là không nhuốm bụi trần.

Hiển nhiên nữ tử này tỉ mỉ trang điểm một phen, tái hiện lại cách trang điểm của thiếu phu nhân Tiêu gia ngày xưa, so sánh cùng vải thô ma sam trước đó, hoàn toàn chính xác là rạng rỡ không ít.

Nhìn thấy Diệp Hiên tiến vào trong phòng, Ứng Linh Tuyết dưới ánh nến chiếu rọi, hai gò má hơi đỏ ửng, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chỉ là đáy mắt nàng hiện lên vẻ kiên định, giống như đã hạ một loại quyết định nào đó.

- Tiên sinh, Linh Tuyết làm lễ cho ngài.

Ứng Linh Tuyết chậm rãi thi lễ, hiển thị rõ khí chất ung dung hoa quý, mà khí tức vũ mị đặc thù của thiếu phụ, cũng làm cho Diệp Hiên hơi ghé mắt.

Nội tâm Ứng Linh Tuyết vui mừng, xem ra chính mình cũng không có hoa tàn ít bướm, vẫn là có mị lực thời thiếu nữ.

- Phu nhân không cần phải khách khí, mời ngồi xếp bằng xuống. Mang băng hồ tới.

Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, dần dần phân phó mấy người.

Rất nhanh, băng hồ bị thiếu niên mang tới, Ứng Linh Tuyết ngồi xếp bằng, chỉ chờ Diệp Hiên thi pháp cứu chữa cho mình.

- Nhị đệ, Vân nhi, tiên sinh phải thi pháp chữa bệnh cho ta, các ngươi tạm ra ngoài đi, chớ có quấy rầy đến tiên sinh.

Không giống Diệp Hiên thi pháp, Ứng Linh Tuyết nhẹ giọng mở miệng, điều này cũng làm cho khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một vệt quỷ dị, chỉ là hắn cũng chưa hề nói thứ gì.

- Đại tẩu, ngươi... ?

Sắc mặt Tiêu Trường Hà đỏ lên, từ lúc hắn đi vào phòng liền phát giác được không đúng, chính vị đại tẩu này của mình trang điểm tinh xảo càng là thay đổi sang một bộ cung sa màu trắng, cái này rõ ràng chính là dấu hiệu muốn hiến thân a.

- Ra ngoài.

Ứng Linh Tuyết nhìn như yếu đuối, nhưng cũng là một nhân vật nói một không hai, Tiêu Trường Hà nắm chặt hai tay, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài quay người rời khỏi.

Thiếu niên cũng không có phát giác cái gì, cũng bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ sợ ảnh hưởng Diệp Hiên thi pháp cứu chữa Ứng Linh Tuyết.

- Chứng hàn huyết chỉ là âm khí nhập thể, băng hồ này là vật cực âm, có thể dẫn xuất hàn khí trong cơ thể ngươi, thôi công quá huyết một phen liền trị được.

Theo thúc cháu hai người rời khỏi, Diệp Hiên đứng chắp tay thản nhiên mở miệng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nữ tử này xẹt qua một vệt quỷ dị.

- Tiên sinh đối với mẫu tử chúng ta có ân tái sinh, Linh Tuyết chỉ là một nữ tử yếu nhược, thân cũng không có gì có thể báo đáp tiên sinh, chỉ có thân thể liễu mỏng này có thể phụng dưỡng tiên sinh, còn hi vọng tiên sinh chớ có ghét bỏ ta.

Không thể không nói, lá gan của Ứng Linh Tuyết rất lớn, nàng chậm rãi đứng dậy từ trên giường, vậy mà bắt đầu tự cởi bỏ y phục trên người mình, mặt mặc dù ngượng ngùng không thôi, nhưng đáy mắt nàng lại có vẻ kiên định.

Bình Luận (0)
Comment