Dụ hoặc! Dụ hoặc trần trụi! Lại còn là dụ hoặc đến từ một thiếu phụ thành thục phong vận!
- Nếu như ngươi không muốn cả nhà chết hết, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dừng lại.
Không giống Ứng Linh Tuyết tiếp tục hạ một bước, âm thanh Diệp Hiên dần dần băng hàn xuống, nhiệt độ cả khuê phòng đều bỗng nhiên xuống đến điểm đóng băng, trong giây lát để nữ tử này động tác ngưng trệ bất động, hai gò má đỏ bừng cũng dần dần trở nên tái nhợt.
- Tiên sinh, ngài... ?
Ứng Linh Tuyết ngơ ngác mở miệng.
Không phải nàng kiêu ngạo, nàng thân là thiếu nãi nãi Tiêu gia, không biết bao nhiêu người ngấp nghé thân thể của nàng, nàng cũng biết chính mình tại cả Băng Hà thành mà nói đều muốn đứng trước hàng ba, nàng tin tưởng Diệp Hiên nhất định sẽ muốn có được mình, mà mẫu tử các nàng cũng tính là có một chỗ dựa.
Nhưng lúc này đây nàng đột nhiên phát hiện, chính mình giống như vô cùng ngu xuẩn, bởi vì ánh mắt nam tử hắc y trước mặt này nhìn về phía nàng không có nửa điểm tình cảm của nhân loại, đôi mắt xám trắng kia càng là lộ ra một vệt vô tình.
- Ba ngàn hồng nhan họa thủy, vạn trượng sắc dục hồng trần, nữ nhân ngươi đây vẫn là quá ngây thơ một chút a.
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
- Tiên sinh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Ta không xứng với ngài sao?
Sắc mặt Ứng Linh Tuyết trắng bệch, nội tâm hung hăng bị đâm một cái đau nhức, càng sinh ra ý xấu hổ giận dữ.
- Kỳ thực theo lý mà nói, khi ta tới nơi đây, kết quả của ngươi chỉ có một con đường chết, nhưng ta vẫn nghĩ hay là cứu ngươi, cũng không có muốn mệnh ngươi, dù sao nếu như ta giết ngươi, đây đối với kế hoạch tiếp theo của ta cũng không có trợ giúp quá lớn.
Năm ngón tay Diệp Hiên không ngừng gõ động vào mặt bàn, phát ra âm thanh tràn ngập rung động, nhưng cũng là sau khi hắn nói xong câu đó, sắc mặt Ứng Linh Tuyết đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng là hiện ra một vệt vẻ hoảng sợ.
Bởi vì giờ khắc này Diệp Hiên âm lệ mà băng hàn, ánh mắt nhìn về phía nàng căn bản không có ẩn chứa một chút tình cảm nào của nhân loại, tựa như đối đãi với một con mồi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể thôn phệ nàng.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Tại một khắc này, Ứng Linh Tuyết vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng phát hiện Diệp Hiên tuyệt đối không phải đại tu sĩ chính đạo gì, ngược lại còn tràn ngập một loại cảm giác để tim nàng sợ hãi đập nhanh, chỉ sợ đối phương là một vị đại ma cực kỳ khủng bố.
- Ta là người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là ngươi không sống được, mà tại trước khi chết ngươi ta muốn cùng ngươi làm giao dịch, chắc hẳn giao dịch này đối với ngươi mà nói cũng coi là thiên đại phúc duyên.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, dạo bước đi đến trước người Ứng Linh Tuyết, dùng một loại thái độ bề trên mà quan sát nàng, càng là để nữ tử này run lên, lòng sinh cảm giác cực kỳ khủng bố.
- Ngươi... Ngươi muốn giết ta?
Trong mắt Ứng Linh Tuyết hiện ra sự sợ hãi, nàng vừa mới thoát hiểm cho rằng mình đã tìm tới một chỗ dựa, thật không nghĩ đến chỗ dựa trước mặt nàng không ngờ lại là muốn giết nàng.
- Không, không phải ta muốn giết ngươi, mà là ngươi phải chết trong tay người của Tiêu gia, hơn nữa phải để Tiêu Vân tận mắt nhìn thấy ngươi bị bọn họ giết chết.
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, chỉ là nghe đến trong tai nữ tử này lại làm cho sắc mặt nàng tái nhợt, không biết vì sao Diệp Hiên muốn làm như thế.
Có lẽ cảm nhận được tâm tư nữ tử này, khóe miệng Diệp Hiên cũng phác hoạ ra một nụ cười quỷ dị nói:
- Trong cơ thể nhi tử ngươi giấu một khỏa ma tâm, khỏa ma tâm này còn không có bị dẫn động, nếu như không có sự xuất hiện của ta có lẽ hắn sẽ bình thường cả đời, có lẽ mẫu tử hai người các ngươi cũng sẽ sớm chết ở trong tay người của Tiêu gia.
Nhưng hiện tại sự xuất hiện của ta đã thay đổi tất cả những thứ này, ta sẽ bồi dưỡng hắn thành một ma tử, một ma tử có thể tranh phong cùng hạt giống chí cường, tương lai có lẽ cũng có thể thành chí cường vạn cổ, ngươi là có nên cảm tạ ta hay không đây?
Âm thanh Diệp Hiên uyển như ma quỷ, miêu tả ra tương lai thiếu niên nên có cho Ứng Linh Tuyết nghe.
- Ngươi... Ngươi... ?
Ứng Linh Tuyết cũng không ngốc, nàng ngược lại còn là một nữ nhân vô cùng thông minh, nàng đã ẩn ẩn đoán được mục đích của Diệp Hiên.
- Cho nên giao dịch giữa ngươi và ta rất đơn giản, ngươi chết có thể dẫn xuất ma tâm trong cơ thể hắn, từ đây về sau ta sẽ hắn bồi dưỡng thành một chí cường giả, chắc hẳn ngươi ở dưới cửu tuyền cũng sẽ nhắm mắt a?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Yên lặng, tĩnh mịch, không nói gì!
Bầu không khí trong gian phòng cực kỳ kiềm nén, Ứng Linh Tuyết trọn vẹn nửa ngày không có mở miệng, sắc mặt nàng không ngừng biến ảo, bởi vì nàng hoàn toàn có thể nhìn ra, Diệp Hiên căn bản cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
- Nếu như ta không đồng ý với ngươi thì sao?
Trọn vẹn mấy chục giây trôi qua, Ứng Linh Tuyết ngẩng đầu nhìn lại Diệp Hiên.
- Ngươi biết rõ đáp án.
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tà ác, càng tràn ngập sát cơ cực kỳ khủng bố.
- Ngươi sẽ giết tất cả chúng ta?
Ứng Linh Tuyết đắng chát nói nhỏ, mặc dù nàng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng trong tâm vẫn là có chờ mong.
- Ta rất thích người thông minh, ngươi thật sự không có khiến ta thất vọng.
Diệp Hiên tán thưởng nói.
- Tốt, ta đồng ý với ngươi, cùng ngươi diễn vở tuồng vui này, chỉ là sau khi ta chết ngươi phải đồng ý với ta, tuyệt đối không thể tổn thương Vân nhi.