Ứng Linh Tuyết tuy có dã tâm, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của thiếu niên, vì dể thiếu niên có thể sống sót, nàng cũng chỉ có hi sinh chính mình.
- Đa tạ.
Diệp Hiên mỉm cười mở miệng, đáy mắt xẹt qua một vẻ hài lòng.
...
Trong lạc viện.
Hàn phong đông tuyết, gió bấc lạnh thấu xương, thúc cháu hai người đang lo lắng chờ đợi, không biết Diệp Hiên có thể chữa trị được chứng hàn huyết của Ứng Linh Tuyết hay không, thúc cháu hai người cũng không ngừng đi qua đi lại trong thiên viện.
Két.
Cửa sương phòng từ từ mở ra, điều này cũng làm cho thúc cháu hai người nhanh chóng nhìn đến, chỉ thấy Diệp Hiên cùng Ứng Linh Tuyết đang cùng nhau bước ra, khuôn mặt nhỏ vốn là tái nhợt của Ứng Linh Tuyết đã khôi phục hồng nhuận, nơi nào còn có nửa điểm hư nhược?
- Nương, chứng hàn huyết của ngài tốt rồi?
Thiếu niên bước nhanh đến, mặt tràn ngập kích động.
- Đa tạ tiên sinh thi pháp, chứng hàn huyết của nương đã được chữa trị.
Ứng Linh Tuyết mỉm cười mở miệng, chỉ là nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện đáy mắt của nàng có lấy một vệt ưu thương, hiển nhiên nàng biết mình căn bản sống không được bao lâu.
- Đa tạ đại ân tiền bối.
- Tiên sinh, tạ ơn ngài.
Thúc cháu hai người vội vàng khom người làm lễ với Diệp Hiên.
- Tiên sinh, ta muốn cùng Vân nhi nói chuyện, còn mời tiên sinh chờ một lát.
Ứng Linh Tuyết đã biết đại nạn của mình sắp đến, nội tâm tự nhiên không nỡ thiếu niên, mà Diệp Hiên đương nhiên là đồng ý, bởi vì cái này chính là lần gặp nhau sau cùng của mẫu tử các nàng.
Không cần nói Diệp Hiên vô tình tàn nhẫn, nhất định phải sống sờ sờ bức chết Ứng Linh Tuyết, để mẫu tử hai người thiên nhân vĩnh cách, nếu không có Diệp Hiên xuất hiện, Ứng Linh Tuyết cũng là hẳn sớm đã chết bởi quy thiên dịch.
Làm người không vì mình, trời tru đất diệt, chuyện bi thảm thế gian này sao mà nhiều, nếu Diệp Hiên lòng mang lương thiện sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.
Huống hồ nếu không phải nhờ có sự xuất hiện của hắn, thiếu niên tại băng hải cũng đã uổng mạng, Diệp Hiên xuất hiện ngược lại đã cứu thiếu niên một mạng, cho nên nội tâm Diệp Hiên cũng không có bất kỳ cảm giác áy náy gì.
- Nương, ngài làm sao vậy, hẳn là chứng hàn huyết của ngài còn không có chữa trị xong?
Bị Ứng Linh Tuyết kéo đến một bên, thiếu niên cảm giác được mẫu thân như có chút không đúng, điều này cũng làm cho tâm thần hắn hoảng hốt.
- Vân nhi, về sau con phải tu luyện thật tốt, con phải nhớ lấy thế giới này không có bất kỳ người nào có thể tin tưởng, chỉ có chính con đủ cường đại, mới có thể chân chính sống sót ở trong cái thế giới này.
Ứng Linh Tuyết trầm giọng nói.
- Vậy tộc thúc tiên sinh thì sao?
Thiếu niên ngây thơ nói.
- Con phải cẩn thận vị Diệp tiên sinh này, con có thể theo hắn tu luyện, nhưng vĩnh viễn không nên tin hắn.
Ứng Linh Tuyết bí mật truyền âm cẩn thận dặn dò.
Đáng tiếc, cuộc đối thoại của mẫu tử hai người đều bị lọt vào trong tai Diệp Hiên, tuy nhiên đối với lời nói của Ứng Linh Tuyết, Diệp Hiên chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không có bất kỳ sự tức giận gì.
Bởi vì Diệp Hiên không cần thiếu niên tin tưởng hắn, hắn chỉ là xem thiếu niên như một thanh sắc bén đao trong tay, tại thời khắc mấu chốt hắn sẽ huy động chuôi đao này, như thế là đủ.
Mẫu tử hai người vẫn tiếp tục nói chuyện, Diệp Hiên chắp tay đứng ở trong đình viện, mặc cho gió tuyết đầy trời nhẹ nhàng rớt xuống, cả người đều sừng sững bất động.
Không có ai biết mục đích thật sự của Diệp Hiên, cũng không người nào biết vì sao Diệp Hiên muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy trên người thiếu niên này.
Chỉ là Diệp Hiên cho tới bây giờ không làm chuyện vô ích, hắn chậm trễ mình tu hành đi tới nơi này, là bởi vì thiếu niên là một quân cờ cực kỳ quan trọng trong tay hắn, càng liên quan đến chuyện một thiên đại.
Chí cường!
Không tệ, chính là vạn cổ chí cường!
Có lẽ có người sẽ nghi hoặc, thiếu niên này có quan hệ gì cùng chí cường vạn cổ ?
Chẳng lẽ Diệp Hiên như muốn bồi dưỡng thành một nguyên hội chí cường vạn cổ hay sao?
Dù sao Diệp Hiên lúc này mới chỉ là Vấn Đạo cảnh, hắn cũng không có thành chí cường, lại thế nào có khả năng đi bồi dưỡng thiếu niên này thành chí cường vạn cổ đây?
Kỳ thực mục đích của Diệp Hiên rất đơn giản, người khởi xướng tất cả những thứ này đều là Cực Ma Chủ Nhân!
Không nên quên, ngàn vạn năm trước Diệp Hiên thăng hoa cực điểm, thi triển rất nhiều pháp môn cấm kỵ giết chết Cực Ma, để vị chí cường vạn cổ này vẫn lạc trong hỗn độn.
Nhưng có một chút việc Diệp Hiên không có quên, đó chính là Cực Ma Chủ Nhân là chấp chưởng giả nguyên hội thứ chín, mỗi một vị chí cường vạn cổ thành đạo đều sẽ dung hợp Hỗn Độn Thiên Tâm một nguyên hội.
Trước kia sau khi Cực Ma vẫn lạc, kia một luồng khí cơ Hỗn Độn Thiên Tâm biến mất không còn dấu vết, dù là đám người Bất Tử Thiên Chủ ngăn cản cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Diệp Hiên càng là ẩn ẩn có một loại cảm giác, mặc dù Cực Ma Chủ Nhân đã chết rồi, nhưng là sợi Hỗn Độn Thiên Tâm này chắc chắn ẩn chứa một chút ý chí cuối cùng trước khi Cực Ma chết, hắn cũng nhất định sẽ tìm người thừa kế.
Vũ Trụ Hỗn Độn, thập nhị nguyên hội, nơi này tổng cộng có mười hai vị vạn cổ chí cường, có thể nói là thiếu một cái cũng không thể, đây cũng là định lý của Vũ Trụ Hỗn Độn.
Cho nên, ý nghĩ của Diệp Hiên rất đơn giản, hắn muốn bồi dưỡng thiếu niên thành làm một đời ma tử, đi dẫn dụ Hỗn Độn Thiên Tâm Cực Ma lưu lại sau khi chết, sau đó lại để thiếu niên dung hội sợi Hỗn Độn Thiên Tâm này, đem thay vào vị trí Cực Ma Chủ Nhân của nguyên hội chí cường vạn cổ thứ chín.
Đây chính là mục đích thực sự của Diệp Hiên.