Ùng ùng!
Tiếng sấm ù ù, thiên địa uy áp, ở sâu trong mầu trời rộng lớn kia, một mảnh lôi quang màu xanh thẳm như ẩn như hiện, giống như đang đuổi theo bóng dáng Diệp Hiên, thủy chung chưa từng biến mất.
Thiên địa lôi kiếp!
Bốn chữ đơn giản nhưng lại có hàm ý cực kỳ khủng bố.
Diệp Hiên thôn phệ khí huyết hơn vạn Huyết Thú, củng cố tu vi Độ Kiếp trung kỳ của hắn, đây vốn là một chuyện nhỏ như hạt vừng lớn, nhưng dưới tâm thần rung động của mình, một cảm giác nôn nóng bất an lại xuất hiện ở trong lòng hắn.
Diệp Hiên biết, lôi kiếp của hắn đến, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhanh chóng rời khỏi kinh đô.
Độ Kiếp kỳ, danh như ý nghĩa, chính là kiếp nạn của người tu tiên, trong tầng cảnh giới này, tổng cộng được phân ra hai đại lôi kiếp, một loại kiếp là kiếp làm người, đây là một quá trình từ người chuyển hóa hướng đến tiên.
Bước vào Độ Kiếp trung kỳ thì sẽ nghênh đón nhân kiếp, nếu như độ qua, sẽ hóa thành Bán Tiên Thể, nếu như độ không qua sẽ thân tử đạo tiêu, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng sẽ không có.
Còn Tiên Kiếp phía sau thì càng tăng thêm sự kinh khủng, chính là quá trình hóa phàm thành tiên, lúc này không cần phải nói thêm gì nhiều.
Diệp Hiên vốn là Độ Kiếp sơ kỳ, ở Diêm La địa ngục lại luyện hóa lục đạo pháp tắc làm cho hắn một lần hành động bước vào Độ Kiếp trung kỳ, nhân kiếp cũng gần đến, trong lòng Diệp Hiên cũng biết rõ.
Mà thôn phệ huyết khí thú triều, hành động này một lần nữa đã làm cho hắn vững chắc Độ Kiếp trung kỳ, điều này cũng làm cho thiên địa xúc động, lập tức dành cho hắn kiếp nạn đầu tiên.
Đối với nhân kiếp, Diệp Hiên cũng không sợ, dựa vào cấm kỵ thiên trong Bất Tử Tiên Kinh mà hắn nắm giữ, cho dù là nhân kiếp, hắn cũng thấy chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng điều thật sự làm cho Diệp Hiên buồn là tâm ma đại kiếp, nếu như lúc hắn đối kháng nhân kiếp tâm ma đại kiếp lại đột kích, hắn sẽ gặp phải khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc.
Tiên Kiếp dễ thành, nhân tâm khó thoát.
Tám chữ đơn giản nhưng lại nặng nề như núi, cũng nói rõ sự gồ ghề trên con đường của người tu tiên.
Tu tiên giả, tu chính là mệnh, nghịch chính là thiên, bọn họ thể ngộ thiên tâm, lĩnh ngộ đất trời, không nhiễm phàm trần, không dính sát lục, đó cũng không phải nói bọn họ vô dục vô cầu, mà là sợ nhiễm sát lục nhân quả, đưa tới tâm ma đại kiếp này.
Từ nơi này là có thể nhìn ra, tâm ma đại kiếp kinh khủng bực nào.
Mà tu vi Diệp Hiên chính là thôn phệ huyết khí đoạt được, không biết bao nhiêu sinh linh đã chết ở trong tay của hắn, hai tay của hắn sớm đã dính đầy máu, tự mình càng là lệ khí xông thiên, những sinh linh kia lúc sắp chết còn phát ra oán khí, càng là một mạch quấn quanh ở trên người hắn.
Diệp Hiên có thể nói là một ma tu tiên giả, mà từ xưa đến nay ma tu tiên giả cũng không có kết quả tốt, phần lớn đa số đều chết bỏ mạng ở tâm ma đại kiếp.
...
Dãy núi bao la, liên miên chập chùng, đây là một mảnh đất hoang không có người ở, càng là một khu rừng rậm nguyên thủy không có bị nhân loại khai thác, thảm thực vật rộng lớn xanh um tươi tốt, tiếng chim hót thú hống truyền đến bất cứ lúc nào, mang đến một loại cảm giác kinh sợ.
Trên trời cao nhìn xuống, trong hư không.
Sắc mặt Diệp Hiên thay đổi, hắn biết mình đã không thể lại đi, lôi kiếp tập trung vào hắn, mà phía dưới quần sơn bao la, không thể nghi ngờ là nơi tốt nhất để hắn độ kiếp.
Hắn hóa thân thành lưu quang mà lao xuống!
Sắc mặt Diệp Hiên trở nên nghiêm trọng, đáy mắt còn có một tia điên cuồng, hắn ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi, quanh thân bốc hơi ra huyết quang, lấy hắn làm trung tâm, một loại khí thế cực kỳ khủng bố băng xạ ra tám phương.
Ùng ùng!
Quần sơn đong đưa, đất trời nổ vang, Diệp Hiên triệt để triển lộ ra tu vi Độ Kiếp kỳ, bầu trời rộng lớn dần dần tối xuống, triệt để che mất quần sơn bao la, trong tầng mây đen nặng nề kia còn có hàng vạn hàng nghìn tia sét đang tàn sát bừa bãi.
- Kiếp tới!
Như cửu thiên kinh lôi, lại tựa như biển cả sóng lớn, khi Diệp Hiên vừa dứt lời, bầu trời đã gió nổi mây bay, Cửu Sắc Lôi Vân tỏa ra tia sáng kỳ dị chìm nổi giữa bầu trời.
Răng rắc!
Một tia sét màu đỏ cắt qua bầu trời chiếu sáng cả vùng không gian nơi đây, mang theo uy lực đất trời không cách nào tưởng tượng rơi xuống tiêu diệt Diệp Hiên.
...
Đoạn Tràng sơn, chiến trường huyết hải!
Nguyên Linh chắp hai tay sau lưng, đôi mắt hắn thâm thúy, giống như xuyên thấu qua chiến trường huyết hải, đang nghiêng nhìn viễn phương, sương mù quỷ màu đen quanh thân ba động không thôi, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Hắn độ kiếp!
Huyết hải lật trời, hư ảnh hóa hình, một hư ảnh màu đỏ lặng yên xuất hiện ở sau lưng Nguyên Linh.
- Nhân kiếp dễ độ, tâm ma khó thoát, hắn bốn năm đã thành tựu Độ Kiếp kỳ, đây vốn là hành vi nghịch trời, muốn qua được kiếp này, cũng là muôn vàn khó khăn.
Nguyên Linh thâm thúy lên tiếng.
- Tru Thiên kích nhận hắn làm chủ, trong cơ thể hắn lại có lục đạo pháp tắc tàn khuyết, chẳng lẽ còn độ không qua tâm ma đại kiếp này sao?
Hư ảnh nghi vấn hỏi.
- Tâm ma đại kiếp không quan hệ cùng tu vi, đây là thử thách của chính bản thân hắn, nếu như hắn thật không muốn vô tình, khó lại độ qua kiếp này, nhưng ngươi phải biết, từ lúc khai thiên lập địa tới nay, người nào dám nói không muốn vô tình?
- Dù là cho những kẻ thành tiên ở Địa Tiên Giới kia cũng không dám nói ra những lời này.
Nguyên Linh tự nhiên thở dài.
- Cái kia... Cái kia… nếu như hắn độ không qua kiếp này, vậy ngươi và ta há lại không được... ?
Hư ảnh màu đỏ kinh hoảng lên tiếng.
- Yên tâm, ta mãi ẩn nhẫn với hắn như thế, nguyên nhân đều là Tru Thiên kích nhận hắn làm chủ, cho dù hắn độ không qua này kiếp, nhưng có Tru Thiên kích ở bên, nhất định cũng có thể đảm bảo hắn không đến mức thân tử đạo tiêu, nếu như hắn độ kiếp thất bại hóa thành cỗ máy giết chóc, vừa lúc có thể tiết kiệm rất nhiều bố cục của chúng ta, cũng có thể giúp cho kế hoạch của chúng ta được đẩy nhanh hơn.