Nguyên Linh mỉm cười nói.
Nghe Nguyên Linh giải thích, khí tức hư ảnh ba động, nói:
- Nguyên Linh, ta vẫn luôn có cảm giác bất an sâu sắc đối với người này, ngươi cần phải biết rằng Tru Thiên kích là đại khí sát phạt vạn cổ, từ lúc khai thiên tích địa tới nay, cũng chỉ nhận qua một người làm chủ, hắn chính là người thứ hai, hơn nữa hắn lại còn luyện hóa lục đạo pháp tắc, ngươi sẽ không sợ... ?
- Đủ rồi, ngươi đang lo lắng bò trắng răng cái gì?
Khí tức Nguyên Linh cứng lại, mà sau đó lại lạnh lùng nói:
- Ngươi phải biết, ngươi và ta là nhân vật chí tôn sống sót trong đại chiến Thượng Cổ, trên tay nhiễm không biết bao nhiêu tiên huyết Chư Thiên Thần Phật, hắn chẳng qua chỉ là một phàm nhân nho nhỏ của một giới, há có thể đấu qua ngươi và ta?
- Nguyên Linh, thuyền cẩn thận chạy được vạn năm, Tru Thiên kích đã nhận hắn làm chủ, ta cũng cảm giác chuyện đã rời khỏi sự khống chế của chúng ta rồi, nhưng ngươi phải hiểu rõ, trong truyền thuyết ở trong Bất Tử Tiên Kinh còn có một phần kinh văn cực kỳ quan quan trọng, tuy chuyện này không biết là thật hay giả, nhưng chẳng may... ?
Hư ảnh màu đỏ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khí tức quanh người cực kỳ ba động.
- Không thể!
Khí tức Nguyên Linh chấn động, gầm nhẹ rít gào, nói:
- Ta tìm hiểu Bất Tử Tiên Kinh mấy vạn năm, căn bản cũng không có phần kinh văn này, hơn nữa hắn chẳng qua chỉ là phàm nhân, lẽ nào tư chất và ngộ tính còn còn mạnh hơn ta sao?
Nguyên Linh không ngừng ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, khí tức đã dần dần bình phục, mà sau đó lại hơi lộ ra kiêng kỵ nói:
- Chẳng qua ngươi nói đúng, thuyền cẩn thận chạy được vạn năm, xem ra chúng ta cũng phải nên làm chuẩn bị thôi.
...
Quần sơn bao la, mặt đất sụt lún.
Cửu Sắc Lôi Vân rung chuyển giữa trời, điện quang vô tận phách đả rơi xuống.
Núi non đổ nát, cây cối hóa thành tro bụi, ở trên đỉnh núi kia, một đoàn huyết quang nóng rực chìm nổi ở trong hư không, không ngừng gặp bị lôi đình oanh kích.
Đau nhức, rất đau, vô cùng đau!
Loại đau khổ này không chỉ có tác dụng ở trên cơ thể Diệp Hiên, càng thêm ở trên linh hồn hắn, nguyên nhân do trận thiên địa lôi kiếp này, đó cũng không phải là lôi đình đơn giản, ẩn chứa trong đó có lực lượng của trời, mỗi một lần phách đả, đều sẽ mang đến cho Diệp Hiên một loại cảm giác đau đớn cực lớn.
Chỉ là, tu vi Diệp Hiên thâm hậu không gì sánh được, đối với tràng Thiên Kiếp tập kích này, hắn cũng không bất kỳ e ngại gì, bởi vì hắn biết, cái Thiên Kiếp này còn không tạo được thương tổn đối với hắn.
Ùng ùng!
Liên tục chín ngày chín đêm trôi qua, lôi đình lực lượng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi Cửu Sắc Lôi Vân trên bầu trời dần dần tiêu tán, những tia sét đánh xuống Diệp Hiên cũng càng ngày càng ít.
Hiển nhiên, tràng Thiên Kiếp này đã gần trôi qua, ở lúc này quanh thân Diệp Hiên đã toát ra một loại cảm giác khí chất như Tiên Linh phiêu miểu, hiển nhiên hắn đang trải qua một loại cảm giác thuế biến không lời nào có thể diễn tả được.
Bán Tiên Thể!
Đúng, chính là Bán Tiên Thể.
Đây là tầng sinh mệnh tiến hóa, cũng là bước đầu tiên từ phàm nhân thành tiên.
Ùng ùng!
Huyết khí như biển lớn, nhục thân như lưu ly, sắc mặt Diệp Hiên mang đầy vẻ đau khổ, tựa như linh hồn đều cũng cảm giác bị tê liệt vậy, nhưng hắn biết, hắn đang phát triển ở chiều hướng tốt, chỉ cần có đau nhức khổ hơn như thế, hắn sẽ từ phàm trần mà thành tiên, sẽ đại đại bước thêm một bước.
Thời gian trôi qua một tháng.
Cửu Sắc Lôi Vân biến mất, sự đau khổ trên mặt Diệp Hiên không còn tồn tại, quanh thân hắn đang sáng lên, đây là một loại cảm giác toàn thân thu sướng đầy ánh sáng, trong đó lại có một ý vị Tiên Linh.
Ùng ùng!
Trời giáng Kim Liên, mà trào Cam Lộ, thảm thực vật xung quanh Diệp Hiên lúc đầu đều đã bị tổn hại, nhưng ở trong tràng dị tượng thiên địa nơi này lại đang toát ra bàng bạc sinh cơ cực nhanh.
Bán Tiên Thể, thành!
Sau khi Diệp Hiên mở mắt ra, một tia tiên quang hơi yếu xẹt qua đáy mắt hắn, hắn nắm chặt bàn tay lại, gần giống như không gian đều muốn bị hắn bóp vỡ trong tay, cơ thể giống như lưu ly, liếc mắt nhìn lại, không dám khinh nhờn.
- Chuyện này... đây chính là Bán Tiên Thể?
Diệp Hiên tự nói, trong mắt xẹt qua một tia kích động, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, tuy tu vi hắn vẫn ở Độ Kiếp kỳ, nhưng thế giới trước mắt hắn rõ ràng thay đổi đi rất nhiều.
Loại cảm giác này hắn không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng lại mang đến cho Diệp Hiên một loại ảo giác như muốn phá vỡ cả vùng không gian này, giống như chỉ cần nổ nát nơi đây, hắn sẽ bước vào một thế giới thần bí khác.
Diệp Hiên không ngừng để cho mình tỉnh táo lại, càng đè ép loại tâm tình không bị khống chế này xuống, cho đến khi qua hơn mười hơi thở, tâm thần ba động trong hắn mới dần dần bình phục lại.
- Tâm ma đại kiếp chưa có tới?
Diệp Hiên hơi lộ ra bối rối, càng là đang tự nói.
Ông!
Chợt!
Kim Liên hoành khoảng không, tiên quang chiếu khắp nơi, giữa lúc Diệp Hiên đang trầm tư, một cánh Tiên Môn vạn trượng từ từ xuất hiện, tám phương càng truyền đến tiên âm mịt mù.
Một màn như thế khiến cho Diệp Hiên rất ngạc nhiên, mà sau đó đôi mắt lại trở nên âm trầm nhìn lại Tiên Môn.
Ùng ùng!
Tiên Môn vạn trượng chậm rãi mở ra, số lượng lớn Tiên Khí từ giữa cánh cổng đó tràn ngập ra, một dải kim quang thông thiên rơi xuống, cho đến khi bao phủ Diệp Hiên ở bên trong.
- Diệp Hiên, vừa đủ hai mươi tuổi, tu luyện đến năm thứ năm, có thể làm Hỏa Bộ lệch thần, nay khai mở đại môn Tiên Giới, Diệp Hiên còn không mau mau đi vào?
Mênh mông uy nghiêm, bao la bác đại, trong Tiên Môn vạn trượng truyền đến một giọng nói, cũng để cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, sắc mặt càng là âm trầm.