Con người cả đời này sẽ phải làm ra rất nhiều lựa chọn, thường thường có một chút lựa chọn sẽ thay đổi trọn một đời người, mà bây giờ lựa chọn mà Diệp Hiên đối mặt, có thể chính là bước ngoặt mấu chốt nhất trong nhân sinh của hắn.
Giết, hay là không giết?
Diệp Hiên khẽ nâng hai cánh tay run rẩy lên, lục môn hộ ông hưởng luân chuyển ở sau lưng, nhưng nhìn thấy nụ cười hiền lành của Diệp mẫu, sắc mặt Diệp Hiên lập tức tái đi, bất luận như thế nào hắn cũng không thể ra tay.
- Hiên nhi, con xem quần áo của con đều bẩn hết rồi, có phải lại đánh nhau với người khác hay không?
Khuôn mặt Diệp mẫu hiền lành, tuy đang trách cứ Diệp Hiên, nhưng trong mắt lại đều tràn đầy tình yêu thương.
Lúc này.
Diệp Hiên rũ xuống cánh tay xuống, đôi mắt hắn bối rối, quanh thân đang sáng lên, càng là hóa thành một đứa bé năm tuổi, ngơ ngác để cho Diệp chỉnh lý quần áo.
- Anh hai... Mau ăn cơm... Mẹ... mẹ làm thịt kho tàu cá chép anh thích ăn nhất này.
Diệp Linh Nhi là một đứa trẻ đang tuổi tập tễnh học theo, đang không ngừng lôi kéo lay lấy cánh tay Diệp Hiên.
- Ô ô, mẹ ơi con đói bụng quá.
Diệp Bình chỉ là đứa bé ba tuổi, đang kêu khóc ở trên bàn ăn.
Một màn như thế làm cho Diệp Hiên rung động, bởi vì đây là ký ức nơi sâu nhất trong tim hắn, cho dù là chết cũng không cách nào quên đi được!
Bởi vì... một năm này chính là thời gian là bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi Diệp gia, đi tới Giang Nam định cư!
- Được được, ăn, chúng ta ăn.
Diệp Hiên tự lẩm bẩm, hoàn toàn rơi vào trong huyễn cảnh tâm ma, hắn hóa thành đứa bé năm tuổi, được Diệp mẫu dắt đi, người một nhà rốt cục cũng cùng nhau ngồi ở trước bàn cơm, ăn lấy bữa cơm đoàn viên bất chợt này.
- Anh, cho anh miếng cá này.
Diệp Linh Nhi gắp lấy miếng cá trong chén cho Diệp Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn ngập tiếng vui cười.
- Anh, em muốn ăn đầu cá.
Đây là giọng của đứa em trai Diệp Bình.
- Hiên nhi, con phải nhiều ăn một chút, chờ đến khi con lớn, phải chăm sóc hai em thật tốt nhé.
Diệp mẫu hiền từ cười nói.
- Mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai em.
Diệp Hiên năm tuổi ăn từng ngụm từng ngụm cá trong chén, trong mắt đều tràn đầy ấm áp và cảm động, nguyên nhân là vì cảnh tuợng này đã từng xảy ra hiện thực.
Thời gian nhanh hơn, hình ảnh thay đổi.
Trong phòng bếp, Diệp mẫu cõng con gái, ăn xương cá còn dư lại trong mâm, Diệp Hiên năm tuổi len lén quan sát, một đôi tay nhỏ bé nắm thật chặc cùng một chỗ.
Gió tuyết đan xen, trời đông giá rét.
Diệp Hiên đem xương cá trộm được gắt gao che ở trong ngực, bị chủ quán cơm hung ác đánh, cho đến khi ông chủ đi xa, cả người Diệp Hiên cũng đã xanh tím, bước chân lảo đảo chạy về đến nhà.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Diệp Hiên, khi hắn đem xương cá trộm được đưa đến trước mặt Diệp mẫu, Diệp mẫu nhìn Diệp Hiên cả người xanh tím, càng là nghẹn ngào khóc lên, gắt gao ôm Diệp Hiên vào trong lòng.
Thời gian lại trôi qua cực nhanh, như một bài hát.
Diệp Hiên triệt để trầm luân ở trong tâm ma huyễn cảnh, ôn lại một chuyện xảy ra năm đó, thời gian cứ như vậy một năm trôi qua.
Năm Diệp Hiên mười tuổi.
Hắn gắt gao bảo vệ Diệp Linh Nhi ở trong lòng, mặc cho rất nhiều học sinh xấu đánh hắn.
- Anh, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ Linh nhi sao?
Đứa em gái yếu ớt lên tiếng.
- Đúng vậy, chỉ cần anh ở đây, anh cũng sẽ không để người khác ức hiếp em.
Diệp Hiên mười tuổi đã nói năng có khí phách.
Ngày thu, anh em hai người ngồi ở trên đống cỏ khô.
- Anh, Diệp Bình em thề với trời, sẽ có một ngày em trở thành người trên người, làm cho mẹ Linh nhi và anh đều có thể sống trong giàu sang.
- Em trai của Diệp Hiên này trời sinh bất phàm, chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ che chở em một đời an ổn.
Hai đưa trẻ nhỏ, hai người anh em, thề với trời ở trên đống cỏ khô kia.
Hình ảnh tại thay đổi, thời gian lần nữa trôi qua.
Năm Diệp Hiên mười hai tuổi, nghênh đón là hắn mối tình đầu u mê.
Hạ Thanh Trúc, cả người mặc một bộ đồ màu trắng, tựa như tinh linh của gió, đang ở mỉm cười với Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, lớn lên anh sẽ cưới Thanh Trúc chứ?
Thiếu nữ lay động cánh tay của thiếu niên, đang thẹn thùng hỏi nhỏ.
- Chỉ cần nha đầu em không rời khỏi anh, Diệp Hiên anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.
Thiếu niên nhiệt huyết xanh miết, đang lớn tiếng biểu bạch.
Thân tình, ái tình u mê, tất cả đều làm cho Diệp Hiên trầm luân rơi xuống, hắn đã triệt để dung nhập vào thế giới này, giống như đang trở lại những năm tháng xa xôi kia.
Năm Diệp Hiên mười bốn tuổi một, chính là năm hắn mắc bệnh nan y.
Nhưng ở trong tâm ma huyễn cảnh này, một năm này, bệnh nan y vẫn chưa đến, Diệp Hiên khỏe mạnh trưởng thành, em trai em gái có thành tích học tập tốt đẹp, còn có Hạ Thanh Trúc làm bạn ở bên.
Một sự nghi ngờ bất chợt xẹt qua đáy mắt Diệp Hiên, hắn cảm giác được nơi nào đó có chút không đúng, nhưng ở trong thân tình cùng tình yêu ấm áp, một chút nghi hoặc cũng đã biến mất.
Thời gian ở một chút xíu trôi qua, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Năm mười tám tuổi, Diệp Hiên thi lên đại học, Hạ Thanh Trúc vãn mãi làm bạn ở bên, em trai và em gái càng là được đậu vào trường chuyên cấp ba.
Trong lúc học đại học cùng Hạ Thanh Trúc làm bạn với nhau, hai người gian nan gây dựng sự nghiệp, trong ba năm ngắn ngủi đã xây dựng ra một vương quốc buôn bán, là đoàn top năm trăm trên thế giới.
Mấy năm trôi qua, sự nghiệp của Diệp Hiên như thu hoạch mùa, người đẹp ở bên, em trai em gái đều có người yêu của mình, Diệp mẫu càng già càng đẹp lão, không có một tia chán chường.
Năm hai mươi lăm tuổi, rốt cục Diệp Hiên cũng kết hôn.
Diệp gia chúc mừng, Hạ gia gả nữ, tại nhà hàng xa hoa nhất thế giới, rất nhiều ánh mắt của bạn bè người thân, Diệp Hiên kết hôn cùng Hạ Thanh Trúc!