Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193 - Lựa Chọn Đau Đớn

Chương 193 - Lựa chọn đau đớn
Chương 193 - Lựa chọn đau đớn

Nụ cười của người mẹ hiền, lời chúc mừng của hai đứa em, tất cả những điều này không phải đều là thứ mà Diệp Hiên đã từng mong muốn sao?

Đêm tân hôn.

Hạ Thanh Trúc thẹn thùng cúi đầu, ánh nến đỏ hồng bị Diệp Hiên thổi tắt, ở giữa phòng cưới cho thấy sắc xuân vô biên.

Thời gian một năm lại trôi qua.

Trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của Hạ Thanh Trúc.

Một tiếng trẻ con khóc truyền đến, được Diệp mẫu cùng đám người làm bạn, Diệp Hiên kích động vọt vào phòng sinh.

- Diệp tiên sinh, chúc mừng ngài, là một bé trai.

Bác sĩ chúc mừng, đưa đứa trẻ cho Diệp Hiên..

- Ta... con trai của ta ?

Lần đầu làm cha, Diệp Hiên đã kích động đến không kềm chế được, hắn luống cuống tay chân nhận lấy con mình, khắp khuôn mặt đầy đều là hạnh phúc.

- Chồng à!

Hạ Thanh Trúc suy yếu lên tiếng, cũng để cho Diệp Hiên ôm con bước nhanh đi tới bên cạnh vợ mình, vui vẻ giống như đứa trẻ, nói:

- Thanh Trúc em mau nhìn xem, đây là con của chúng ta.

Hạ Thanh Trúc rúc vào trong lòng Diệp Hiên, tràn đầy hạnh phúc, nói:

- Chồng à, đây là con trai của chúng ta, gọi con là Diệp Tiểu Hiên đi.

- Diệp Tiểu Hiên?

Diệp Hiên nỉ non tự nói, sau đó nhanh chóng gật đầu, nói:

- Được, được, gọi là Diệp Tiểu Hiên.

Thời gian lại trôi qua, qua nhanh hơn nữa.

Qua từng ngày, Diệp mẫu mỗi ngày lấy chăm sóc cháu trai làm niềm vui, sự nghiệp của Diệp Hiên càng ngày càng lên giống bốc hơi, vợ lại đoan trang hiền lành, đem mọi việc trong nhà xử lý ngay ngắn rõ ràng, em trai em gái cũng đều đã kết hôn gả chồng, Diệp Hiên càng là trầm luân không thể tự thoát ra được.

Năm Diệp Hiên năm mươi tuổi, hắn đã mang theo đôi tóc mai muối tiêu, con trai cũng đã trưởng thành, còn có người yêu của mình!

Diệp mẫu dần dần già đi, hai đứa em cũng đều có con của mình, người một nhà đã từng gian khổ rốt cục khai chi tán diệp (*), cả đời này trôi qua bình an mà vui sướng.

(*) Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Năm Diệp Hiên sáu mươi tuổi, hắn đã đầu bạc trắng, những nếp nhăn trên khuôn mặt giống như cây già khô da vậy, chứng minh hắn đã đi vào lúc tuổi già.

Ở một năm này, Diệp Hiên rốt cục cũng được ẵm cháu trai, nhưng cũng là một năm này, một trận bệnh nặng lại tới, làm cho Diệp Hiên bị bệnh nằm liệt trên giường.

Trong căn biệt thự xa hoa.

Diệp Hiên với đôi mắt vô thần, ngay cả thân thể đều không thể nhúc nhích được chút nào, cả người hắn quấn đầy ống chữa bệnh, ống dưỡng khí lại gắn vào trên miệng cung cấp dưỡng khí, để duy trì sinh mệnh gần chết của hắn.

Ở bên cạnh hắn, có Diệp mẫu dần dần già rồi, có hai đứa em hắn phải bảo vệ cả đời, còn có hắn tình cảm chân thành trọn đời là vợ và con trai.

Con cháu cả sảnh đường nghẹn ngào khóc ở đấy, một tâm tình bi thương lan ra ở trong biệt thự.

- Ông à, ông đừng rời khỏi Huyên Nhi.

Một đứa bé gái lôi kéo bàn tay già nua của Diệp Hiên mà nghẹn ngào khóc.

- Ba, ba yên tâm, con đã tìm đến bác sĩ giỏi nhất, bọn họ đang trên đường tới.

Diệp Tiểu Hiên đau khổ.

- Hiên nhi, con sẽ không chết.

Trong hốc mắt đục ngầu Diệp mẫu toàn là nước mắt.

- Anh...

Hai anh em Diệp Linh Nhi nghẹn ngào lên tiếng.

- Chồng ơi, sao ông lại ác với tôi như vậy, chẳng lẽ ông muốn bỏ tôi đi sao?

Hạ Thanh Trúc bi thương khóc lóc.

Diệp Hiên si ngốc nhìn bên người thân, càng là không ngừng nhớ lại trọn đời hắn đã đi qua.

Lấy vợ sinh con, hiếu thuận với mẹ, chiếu cố hai đứa em, lúc hắn lâm chung còn có con cháu làm bạn ở bên, theo lý mà nói cả đời này của hắn, chắc là đã vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng Diệp Hiên không biết vì sao, đáy lòng của hắn mơ hồ có một tia không cam, càng cảm giác giống như mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng!

Thứ này đối với hắn rất quan trọng, giống như tại cái năm hắn mười bốn tuổi kia đã không thấy được, Diệp Hiên cực lực suy nghĩ, hắn đến cùng đã đánh mất cái gì, nhưng theo nhịp tim của hắn càng ngày càng yếu, hắn vẫn không thể nào nhớ ra được chính mình mất đi cái gì.

Sự khó thở, trái tim suy kiệt, quanh thân Diệp Hiên nở rộ khí tức tử vong, cơ thể đã ở dần dần lạnh lẽo, đôi mắt cũng đã bắt đầu tan rã, chỉ sợ không bao lâu, hắn sẽ rời khỏi thế gian.

Những người thân vây quanh ở trước người Diệp Hiên, trên khuôn mặt bi thống lại bày biện ra một nụ nụ cười quỷ dị, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng là có huyết sắc xẹt qua.

- Ta... ta sắp chết sao?

Diệp Hiên hơi nghi hoặc, đang không ngừng tự hỏi.

- Đúng vậy, ta thật sắp chết rồi, cả đời này ta có vinh hoa phú quý có con cháu cả sảnh đường, ta cũng nên biết đủ!

Nhưng... Vì sao... Vì sao... trái tim ta lại đang nói với ta... Ta vẫn không thể chết... Ta đã mất đi một vật... Vật như vậy đối với ta rất quan trọng... !

Ta? Ta mất đi cái gì? Aaaa… !

Đầu Diệp Hiên giống như bị kim đâm, làm cho hắn đau đớn hét lên, nhưng hắn lại cố nén đau khổ, liều mạng nhớ lại đời này của hắn.

- Ta là ai? Ai là ta? Hiện tại người nằm trên giường bệnh thật sự là ta sao? Không được, hắn cũng không phải là ta, không được, hắn đích xác là ta!

Diệp Hiên đau lớn hét lớn, giống như đang nói bậy nói bạ, nhưng quanh thân hắn lúc này bốc hơi ra ma quang cực kỳ đáng sợ, không gian xung quanh càng là đang kịch liệt nổ vang.

Một màn như thế, làm cho sắc mặt đám người vây quanh ở bên cạnh Diệp Hiên thay đổi, đôi mắt họ trở nên thâm độc, nhưng cũng lại lộ vẻ cực kỳ hoảng loạn, giống như chuyện đã rời khỏi quyền kiểm soát của bọn họ.

- Hiên nhi, con yên tâm đi đi, cả đời này mẹ có thể có được một đứa con như con, mẹ thật rất biết đủ.

- Anh, anh yên tâm, con cháu của anh, em và anh ba sẽ chăm sóc tốt, khi anh rời khỏi nhân thế, chúng em cũng sẽ xem bọn nó như con của mình.

Bình Luận (0)
Comment