- Sinh ra làm người, cần phải thiện lương, chỉ cần chúng ta lòng mang lương thiện, thì nhất định sẽ đạt được báo đáp.
Cố Hiểu Hiểu vẫn thủy chung kiên trì với tín niệm của mình.
- Ồ?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói:
- Cô đã thờ phụng nhân tính bản thiện, nhưng tôi lại thờ phụng nhân tính bản ác, vậy hãy để cho cô và tôi cược xem, nhìn đến cùng ai đúng ai sai.
Diệp Hiên vừa dứt lời đã trực tiếp làm cho Cố Hiểu Hiểu lớn tiếng, nói:
- Cậu muốn đánh cược như thế nào?
- Liền cược xem Cố Bắc Thần đến cùng có thể làm theo lời tôi nói hay không?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Được, cược thì cược, nhưng tôi nói cho cậu biết, em trai tôi từ nhỏ cũng đã không có đánh nhau, càng là một đứa trẻ hiền lành, cậu chắc chắn sẽ thua.
Cố Hiểu Hiểu hung hăng giậm chân, xoay người trở về phòng.
Nhìn bóng lưng tức giận của Cố Hiểu Hiểu đôi mắt, Diệp Hiên hơi lộ ra phiêu hốt, khàn khàn nói:
- Nếu như thế giới này đều là người như cô, thì làm sao có nhiều phân tranh như vậy chứ?
...
Sáng sớm hôm sau.
Khi ánh mặt trời mọc lên tia sáng đầu tiên, Cố Bắc Thần cũng đã từ trong nhà đi ra, được Cố Hiểu Hiểu tha thiết căn dặn, thiếu niên vội vã chạy tới trường học.
Diệp Hiên đứng ở trên lầu nhìn bóng dáng thiếu niên đi xa, giữa khóe miệng lại câu lên một nụ cười quỷ dị.
- Cố Hiểu Hiểu, để xem khi em trai cô thay đổi, cô còn có thể tin tưởng cái thứ nhân tính bản thiện nhàm chán này nữa không?
Diệp Hiên khàn khàn lên tiếng.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Một ngày này, cũng là thiếu niên Cố Bắc Thần về nhà như thường ngày, Cố Hiểu Hiểu làm xong cơm nước chờ em trai trở về, cho đến chiều tà rơi xuống một hồi bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến.
- Chị, em về rồi.
Không đợi Cố Hiểu Hiểu ra ngoài nghênh tiếp, chỉ thấy Cố Bắc Thần đẩy cửa ra, bước nhanh trong phòng, chỉ là một màn trước mắt đã trực tiếp làm cho Cố Hiểu Hiểu dại ra tại chỗ.
Cô... Thấy cái gì?
Thiếu niên Cố Bắc Thần, áo quần mới tinh, hàng hiệu giầy thể thao, trong tay càng là mang theo số lượng lớn quà cáp, đang hưng phấn đứng ở trước mặt Cố Hiểu Hiểu.
- Bắc... Bắc Thần... Em... những thứ này ở đâu ra?
Cố Hiểu Hiểu tái nhợt cả mặt, ngay cả giọng nói cũng đều có chút run, một loại cảm giác kỳ xấu từ dâng lên trong lòng cô.
- Ai nha, chị đừng động vào, bộ đồ này là mua cho chị, đúng rồi, còn có bộ này là mua cho đầu gỗ, hôm nay chúng ta không ăn ở nhà nữa, em mời mọi người đi ngoài ăn.
Cố Bắc Thần vừa nói chuyện, vừa mang đồ trong tay đưa cho từng người, căn bản là không có nhận thấy được trong mắt Cố Hiểu Hiểu đã có một tầng hơi nước.
Ba!
Chợt, một cái bạt tai vang dội được đặt trên mặt thiếu niên, cũng đánh cho cậu ngẩn ra, lúc này mới nhìn thấy nước mắt trên mặt Cố Hiểu Hiểu.
- Chị... Chị....
- Nói, mấy thứ này ở đâu ra.
Đôi mắt Cố Hiểu Hiểu phiếm hồng, lớn tiếng chất vấn em trai.
Thiếu niên thật hoảng sợ, bởi vì trong ký ức của hắn, chị rất ít khi đánh hắn, càng là chẳng bao giờ ở trước mặt hắn chảy qua một giọt nước mắt, dù cho có khổ hơn nữa, khó khăn hơn nữa, cũng một mạch khổ cực chống đỡ cái nhà này, nhưng hôm nay hắn lại thấy cái gì?
Chị của hắn đang khóc, cái giọt nước mắt đau thương kia làm cho thiếu niên cực kỳ hoảng loạn, ngay cả đau đớn trên gương mặt cũng đều quên đi, càng là khẩn trương cúi đầu, run rẩy nhỏ bé nói:
- Chị, chị đừng nóng giận, mấy thứ này đều là bạn học tặng cho em.
- Tặng cho em?
Cố Hiểu Hiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nức nở nói:
- Đến đây, em nói cho chị biết, tại sao bạn học lại cho em những thứ quý giá này, tiền ở đâu ra mà em lại muốn mời chúng ta đi ăn cơm?
- Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này...
Đối mặt với sự chất vấn của Cố Hiểu Hiểu, thiếu niên đỏ mặt lên, không biết trả lời như thế nào.
- Nói!
Cố Hiểu Hiểu nghẹn ngào khiển trách.
- Là... Là...... Là em đánh bọn người Lý Hoan... Bọn họ nói sau này em chính là lão đại của bọn họ... Hơn nữa những bạn học khác cũng đều cho em tiền... Gọi đại ca....
Cố Bắc Thần đỏ cả mặt.
- Tao đánh chết mày tên súc sinh này.
Không đợi thiếu niên nói xong, nước mắt ào ào chảy xuống khuông mặt Cố Hiểu Hiểu, cô cầm lấy một cái chổi lông gà, hung hăng đánh em trai, cũng để cho thiếu niên lên tiếng kêu khóc, nhưng vẫn không dám có chút tránh né nào.
- Chị dạy em như thế nào, tuy chúng ta nghèo, nhưng không được khi dễ người khác, vậy mà em đã làm cái gì.
Cố Hiểu Hiểu hung hăng quất thiếu niên, nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi.
- Chị, em biết sai rồi.
Thiếu niên bị đánh đến nhe răng trợn mắt, nhưng thấy chị mình khóc lại càng làm cho trong lòng hắn rất là khó chịu.
- Cút, mày cút ngay, sau này tao không có người em trai như mày.
Vành mắt Cố Hiểu Hiểu phiếm hồng, trong tay chổi lông gà cũng rớt xuống đất.
- Chị, em thật sự biết sai rồi, chị đừng đuổi em đi.
Thiếu niên thật hoảng sợ, hắn khóc ra tiếng, trực tiếp quỳ gối trước mặt Cố Hiểu Hiểu, không ngừng khẩn cầu chị mình tha thứ.
- Hôm nay không cho phép ăn tối, đi quỳ gối hối tội trước linh vị ba mẹ ngay.
Dù sao cũng là em trai của mình, làm sao Cố Hiểu Hiểu có thể nhẫn tâm đuổi hắn đi được, nhưng việc làm của em trai cô lại làm cho Cố Hiểu Hiểu thực sự không chấp nhận được.
Thiếu niên nức nở, cuối cùng hắn quỳ gối trước Linh Vị cha mẹ hối tội, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu mím chặt đôi môi mà chạy ra khỏi nhà.