Diệp Hiên yên lặng nhìn một màn này, đôi mắt thâm thúy vẫn bình tĩnh không lay động, hắn bước chậm đi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy Cố Hiểu Hiểu ngồi xổm trong cái sân nhỏ hẹp mà khóc.
- Cô thua rồi!
Diệp Hiên khàn khàn.
- Phải, là tôi thua, cậu vui rồi chứ?
Đôi mắt Cố Hiểu Hiểu phiếm hồng, lớn tiếng với Diệp Hiên.
- Tại sao tôi lại vui vẻ?
Diệp Hiên bình tĩnh, bước chậm đi tới trước người Cố Hiểu Hiểu, xuyên qua mái tóc mà nhìn Cố Hiểu Hiểu, nói:
- Tôi chỉ muốn nói cho cô biết một đạo lý, thế giới này không có tốt đẹp như cô tưởng tượng, con người đều là tham lam lại ích kỷ, thiện lương chỉ là cách nghĩ mà chính cô muốn thôi.
- Đủ rồi, tôi không muốn nghe cậu nói chuyện.
Cố Hiểu Hiểu bịt lấy lỗ tai lên tiếng hô to.
Đáng tiếc, giọng của Diệp Hiên vẫn đang tiếp tục vang lên.
- Cô thấy đấy, bởi vì em trai cô đánh bại những kẻ khi dễ nó, mà những người đó cảm thấy sợ, bọn họ cảm thấy sợ hãi, không chỉ có cho em trai cô tiền, còn muốn nó làm lão đại, mà đây chính là pháp tắc của nhược nhục cường thực (*), đây mới là bản chất của thế giới này.
(*) Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, kẻ muốn sống tồn phải trải qua sự chiến thắng của thù địch.
Nghe Diệp Hiên lý luận, Cố Hiểu Hiểu cười thảm lên tiếng, đôi mắt từ từ bình tĩnh trở lại, mà sau đó lại nhìn thẳng Diệp Hiên nói:
- Cậu sai rồi, cậu lầm to, tôi cũng không phủ nhận, thế giới này có thể đúng là như cậu nói vậy, nhưng nếu mỗi người cũng không có lương thiện, vậy trật tự của thế giới này sớm muộn cũng đều sẽ đổ nát, vậy thì ý nghĩa con người chúng ta còn sống lại là ở đâu?
- Xem ra, cô vẫn thủy chung tin tưởng vững chắc lý luận của mình?
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói.
- Không sai, tôi tin tưởng thế giới tình yêu mới có sinh cơ bừng bừng nhau bây giờ, cậu xem những dị thú này tàn sát toàn cầu, cũng không phải là có rất nhiều anh hùng không sợ chết đang bảo vệ chúng ta, để chúng ta có thể sống thật tốt đấy sao?
Cố Hiểu Hiểu không lay động.
- Được, tôi sẽ cùng cô đi nhìn thế giới này, đến cùng là có giống như lời cô nói như vậy hay không.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, xoay người đi về phòng.
...
Cũng trong lúc đó.
Đông Hải nổi sóng to lật trời, bầu trời hôn ám mà nặng nề, còn có lôi đình khủng bố vạch phá ở trong tầng mây tàn sát bừa bãi.
Ào ào ào!
Sóng triều vỗ mạnh bến tàu, ném đi vô số đội thuyền, một mảnh huyết quang ở giữa ngọn sóng, cho đến khi sóng triều thối lui, một huyết ảnh đáng sợ đứng ở trước bến tàu, hắn nhìn đám nhân loại ở đó, hai mắt thị huyết truyền đến màu sắc cực kỳ bạo ngược.
- Huyết thực... Thật là nhiều huyết thực... Ăn... Ăn bọn họ... Khôi phục tu vi vô thượng của ta.
Huyết ảnh gầm nhẹ, bỗng nhiên hóa thành mấy trăm mảnh huyết quang, quỷ dị tàn ngược nhào tới đám người trên bến tàu.
- A!
- Chuyện này... Đây là cái gì?
- Người…. cứu mạng!
Ngư dân ở đây thê thảm tru lên, càng liều mạng chạy trốn, nhưng huyết hồn lại tàn bạo thôn phệ, những ngư dân này toàn bộ đề biến thành thây khô, giống như bị hút hết máu mà chết.
Kiệt kiệt kiệt!
Huyết ảnh lại hiện lên, lên tiếng cười giả tạo.
- Huyết thực... Còn chưa đủ... Muốn càng nhiều... Càng nhiều....
Khí tức quanh người huyết ảnh tàn bạo, từng bước đi tới, mà phương hướng hắn đi lại chính là Tiểu Hà thôn nơi Diệp Hiên ở, càng là ở nơi này một đường tạo thành sát lục vô biên, không biết bao nhiêu nhân loại hóa thành thây khô, chết thảm ở trong tay huyết ảnh.
...
Tiểu Hà thôn, trong nhà hai chị em Cố gia.
Liên tục mấy ngày trôi qua, thiếu niên Cố Bắc Thần cũng không có đi đến trường, mà là ở nhà nghĩ lại những gì mình đã làm, cũng là ở mấy ngày này, Cố Hiểu Hiểu cùng Diệp Hiên vẫn một mạch duy trì trạng thái chiến tranh lạnh.
Đêm đến, sao sáng đầy trời làm đẹp tinh không, một ánh trăng rơi xuống chiếu rọi Tiểu Hà thôn không dính một hạt bụi.
- Chị, em đói.
Cố Bắc Thần ủy khuất lên tiếng, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu bất đắc dĩ thở dài, mang cơm đã làm xong ở trong bếp ra, mà sau đó lại hơi phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Hiên, nhưng vẫn gọi.
- Đâu gỗ ngốc, tới dùng cơm.
Hiển nhiên, Cố Hiểu Hiểu tuy rất bất mãn việc Diệp Hiên xúi giục em trai mình, nhưng cô gái này lại quá lương thiện, trong lòng cô vẫn còn có Diệp Hiên.
Ba người ngồi trước bàn cơm, thiếu niên miệng lớn ăn uống, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn không nói ra được, lại càng cợt nhả với chị mình, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu cũng bớt tức giận không ít.
- Ăn thì ăn đi, bớt làm làm mấy cái mặt quỷ này lại.
Cố Hiểu Hiểu cười mắng.
- Biết rồi chị.
Thiếu niên le lưỡi một cái nói.
Nhàn rỗi buồn chán, Cố Hiểu Hiểu thuận tay mở tivi lên, một chương trình tọa đàm xuất hiện.
- Chị, chị xem, là Diệp Kiếm Thần.
Khi thiếu niên Cố Bắc Thần nhìn về phía trong ti vi tiết mục, trong miệng xảy ra hoan hô âm thanh.
Trong màn hình tivi.
Một thanh niên tóc bạc cả đầu, trong tay cầm Thanh Phong ba thước, đang được phóng viên phỏng vấn, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu ngưng thần nhìn lại tivi.
- Hôm nay may mắn mời được Kiếm Thần tiền bối đến, đây chính là phúc của đài truyền hình Thanh Nịnh chúng tôi, không biết Kiếm Thần tiền bối vì sao không sáng tạo một liên minh võ giả tới đối kháng với đám dị thú vậy?
Người chủ trì mỉm cười hỏi.