Một luồng khí tức mà Diệp Hiên cũng không cách nào miêu tả xuất hiện, luồng khí tức này cực kỳ mỏng manh, lại cho người ta cảm giác Thanh Đồng Cổ Kinh và Tiểu Đỉnh mơ hồ có liên hệ cùng một chỗ, chỉ là luồng khí tức này như ẩn như hiện, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán.
- Quả nhiên là như thế.
Đôi mắt Diệp Hiên sáng ngời, hưng phấn giống như phát hiện ra đại lục mới, hắn thật cẩn thận đưa tay dò xét đến Tiểu Đỉnh, cả người càng bình tĩnh không dám có chút dao động.
Phanh!
Chợt, một tiếng động mạnh vang lên, chỉ thấy cả người Diệp Hiên đều bị bắn bay ra ngoài. Thanh Đồng Cổ Kinh và Tiểu Đỉnh cũng tự tách ra.
- Tại sao có thể như vậy? Đến cùng là vấn đề ở đâu?
Diệp Hiên quay trở về, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, lực lượng to lớn vừa rồi bộc phát ra đã khiến hắn bị thương.
Tuy nhiên, Diệp Hiên không có tâm tư xem xét thương thế của mình, hắn một lần nữa đặt Thanh Đồng Cổ Kinh và Tiểu Đỉnh vào cùng một chỗ, lúc này hắn cũng không dám lần nữa đụng vào hai thứ này, chỉ cau mày tự hỏi chỗ nào xảy ra vấn đề.
- Ngoại lực không thể chạm vào, một khi chạm vào sẽ làm cho hai thứ sinh ra bài xích?
Diệp Hiên thì thầm, giống như bắt được một tia cảm hứng.
- Nếu như ngoại lực không thể chạm vào, vậy thần hồn của ta có thể thử làm cho hai thứ dung hợp hay không?
Sau một khắc, đôi mắt Diệp Hiên thâm sâu, một ý nghĩ cực kỳ to gan và điên cuồng hiện ra trong lòng.
Không thể nói ý nghĩ của Diệp Hiên không to gan, phải biết rằng thần hồn chính là căn bản của tu sĩ, nếu như một khi thần hồn xuất hiện bất cứ vấn đề gì, vậy người này cũng sẽ hồn phi phách tán mà chết.
Nhìn khắp hỗn độn vũ trụ, thần hồn chính là ưu tiên hàng đầu, không ai dám để thần hồn bản thân bị hao tổn, bởi vì thần hồn vốn yếu ớt, chỉ cần bị một chút thương tổn, nhẹ thì thần trí không rõ si ngốc thành tính, nặng thì hồn phi phách tán mà chết.
Chỉ là Diệp Hiên hiện tại không có bất kỳ biện pháp nào, biện pháp duy nhất chính là thần hồn của mình, đây cũng là phương pháp liều mạng cuối cùng của hắn.
Hoặc là vĩnh thế dừng lại ở Hợp Đạo Cảnh, từ đó cả đời không có chút tiến cảnh nào, hoặc lựa chọn ăn cả ngã về không, dùng tính mạng của mình đánh bạc vào tương lai, mà Diệp Hiên khẳng định lựa chọn cái sau.
Nếu mà không thể đứng trên đỉnh của vũ trụ, vậy hắn chết cũng sẽ không cam lòng, làm sao có thể lựa chọn mãi mãi trì trệ ở lại Hợp Đạo Cảnh?
- Thần hồn xuất khiếu.
Diệp Hiên nói làm là làm, hắn không chút do dự, trực tiếp bóp pháp quyết để thần hồn của mình rời khỏi thân thể, sau đó cẩn thận bay đến Thanh Đồng Cổ Kinh và Tiểu Đỉnh.
Một bước... Hai bước... Ba bước.
Chỉ cách ba bước lại làm cho Diệp Hiên cảm thấy nặng nề chưa bao giờ có, hắn biết thời khắc quyết định sinh tử sắp tới, hoặc là hắn tìm ra huyền bí trong tiểu đỉnh, hoặc là thần hồn bản thân bị Thanh Đồng Cổ Kinh và Tiểu Đỉnh chấn nát vỡ vụn mà chết.
Rốt cục, thần hồn Diệp Hiên đụng phải Thanh Đồng Cổ Kinh cùng Tiểu Đỉnh, cũng vào giờ khắc này, chuyện cực kỳ khủng bố cũng theo đó xảy ra.
Ông!
Thanh Đồng Cổ Kinh cùng Tiểu Đỉnh đang điên cuồng đung đưa, đồng thời bộc phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, vầng sáng thần bí phóng đại trên hai vật, trong nháy mắt đã nuốt thần hồn của Diệp Hiên vào bên trong, Diệp Hiên không có chút sức chống cự.
Ào ào!
Sau một khắc, chuyện cực kỳ thần dị đã xảy ra.
Chư thiên vũ trụ ong ong tụng kinh, tiếng tụng kinh này giống như đến từ thiên ngoại, càng giống như không tồn tại trong hỗn độn vũ trụ. Trang kinh thanh đồng không ngừng lật, tiểu đỉnh thứ năm bắt đầu dung nhập vào trong trang kinh, ánh sáng rực rỡ chói sáng để người ta không thể mở được hai mắt.
Ông!
Sau một khắc, thanh đồng cổ kinh cùng Tiểu Đỉnh rốt cục dung hợp thành một, từng tấm trang kinh thanh đồng không ngừng lật qua, trang kinh thứ năm vốn trống bắt đầu xuất hiện đồ án của tiểu đỉnh thứ năm.
Ào ào!
Thanh đồng cổ kinh chìm nổi trong hư không, tấm trang kinh thứ năm lóe ra quang hoa thần bí, từng đạo phù văn thần bí hiện ra, tiếng tụng kinh thần bí kia cũng càng thêm hoành tráng.
Phía bên kia.
- Đây là nơi nào?
Trời đất quay cuồng, thần trí hỗn độn, Diệp Hiên đột nhiên mở hai mắt ra, nhưng một màn đập vào mắt khiến hắn giật mình tại chỗ.
Vô thiên vô địa, vô pháp vô tướng, nơi này là một mảnh hư vô, không có bất kỳ cảnh tượng gì tồn tại, thậm chí thời gian cũng giống như đình chỉ, một bầu không khí tĩnh đến đáng sợ che lấp Diệp Hiên trong đó.
Không có bốn phương trên dưới, không có hoàn vũ thiên địa, có chỉ là yên tĩnh cùng hư vô, giống như nơi này không tồn tại bất cứ thứ gì, thậm chí Diệp Hiên cũng không cảm giác được sự tồn tại của mình.
Có lẽ, chỉ có tư duy của hắn còn có thể vận chuyển bình thường, nhưng thần hồn của hắn lại ngưng trệ bất động.
- Kiếp Thiên!
Như vạn cổ vũ trụ đang nổ vang, tựa như hỗn độn quang mang đầu tiên nổ tung, hai chữ đơn giản nặng nề không nói nên lời ầm ầm nổ vang ở giữa phiến hư vô này, một tia bạch quang kia xẹt qua phiến không gian hư vô này, chấn động thần hồn Diệp Hiên kịch liệt lay động.
Đông!
Sau một khắc, từng đạo phù văn thần bí nhảy lên giữa hư vô, những phù văn này quá mức thần bí, người ta nhìn vào cũng không biết hàm ý trong đó.
Nhưng trong âm thầm, Diệp Hiên lại có thể hiểu được những phù văn thần bí này, càng có thể hiểu được tin tức ẩn chứa trong đó, nhưng hắn rõ ràng không biết loại văn tự này, loại cảm giác quái dị này làm cho nội tâm Diệp Hiên bị chấn động thật lớn, không thể tưởng tượng nổi.