- Lão Lý, xảy ra chuyện gì?
Cố Hiểu Hiểu mang theo tiểu đệ vội vã chạy tới, khi cô nhìn thấy huyết ảnh đáng sợ giữa sân cái kia, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch, trong mắt càng mang đầy vẻ kinh hoảng.
- Hiểu Hiểu, con quái vật này không biết từ chỗ nào tới, đã giết rất nhiều thôn dân của chúng ta, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho nó.
Lão Lý cầm súng săn, lên tiếng hét lớn.
- Chị, em sợ!
Cố Bắc Thần lôi kéo tay chị mình, cực kỳ sợ hãi nhìn về phía huyết ảnh kinh khủng này, hiển nhiên chỉ là thây khô dưới chân huyết ảnh cũng đã làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
- Đừng... Đừng sợ... Có chị ở đây rồi.
Cố Hiểu Hiểu tuy cũng rất sợ, nhưng em trai đnag ở bên cạnh, cô vẫn phải cực lực để cho mình trấn định lại.
- Giết hắn!
Lão Lý trực tiếp bóp cò, súng săn tự chế phun trào những viên đạn cát to lớn, còn có số lượng lớn thôn dân cầm vũ khí trong tay chém tới huyết ảnh.
Kiệt kiệt kiệt!
Huyết ảnh lên tiếng cười giả tạo, đối mặt với thôn dân chém xuống, nó cũng không tránh né chút nào, thương hỏa lại xuyên qua cơ thể, cái bàn tay màu máu sặc sỡ kia không ngừng tê liệt từng thôn dân, càng là hưng phấn thôn phệ huyết hồn tinh khí bọn họ, liếc mắt nhìn lại trông vô cùng đáng sợ.
Từng thôn dân chết thảm ngay tại chỗ, những tiếng kêu rên thê thảm vang vọng khắp Tiểu Hà thôn, các thôn dân đang không ngừng lùi lại, mặt đầy sợ hãi.
Bởi vì bọn họ phát hiện một sự thực cực kỳ đáng sợ, đó chính là bọn họ căn bản không giết chết được tên quái vật này, ngược lại càng không ngừng có người chết thảm ở trong tay quái vật.
- Trốn đi.
Chỉ thấy một vị thôn dân cũng đã không chịu được cái này cảm giác sợ hãi này thêm nữa, cái cuốc trong tay cũng rớt xuống đất, hắn lập tức bỏ chạy đi.
Giống như có hiệu ứng vậy dây xích, khi thôn dân này thoát khỏi hiện trường, những người còn lại càng là từ bỏ việc chống lại, chạy trốn khắp tứ phương, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn chết ở trong tay tên quái vật này.
Đồng thời lúc này, Cố Hiểu Hiểu đã tái nhợt cả mặt, cô cũng lôi kéo em trai mình chạy trốn, chỉ là huyết ảnh làm sao sẽ buông tha bữa tiệc thịnh soạn trước mắt này được đây?
- Các ngươi... Đều là thức ăn của ta... Người nào... Cũng không chạy thoát đâu.
Huyết ảnh tàn ngược, hóa thành một mảnh huyết quang, điên cuồng nhào tới cắn các thôn dân đang chạy trốn.
Lão Lý lảo đảo ngã nhào trên đất, trong mắt xuất đậy sợ hãi tuyệt vọng, nhưng khi hắn nhìn thấy phía hai chị em đang chạy trốn, đôi mắt lập tức di chuyển, lên tiếng hét lớn với chị e Cố Hiểu Hiểu:
- Hiểu Hiểu cháu mau dẫn em trai mình rời khỏi Tiểu Hà thôn, ta thay các cháu ngăn cản tên quái vật này.
Nghe được những lời hùng hồn muốn hy sinh này của lão Lý, Cố Hiểu Hiểu làm sao có thể nhẫn tâm bỏ hắn mà không để ý?
Bỗng nhiên, Cố Hiểu Hiểu xoay người chạy lại, cô muốn nâng lão Lý dậy, cùng nhau thoát khỏi cái nơi đáng sợ này.
- Chị!
Hành động của Cố Hiểu Hiểu làm cho thiếu niên Cố Bắc Thần sắc mặt đại biến, hắn làm sao cũng không ngờ chị mình lại lương thiện tới như thế, lại có thể không để ý an nguy của mình, đi trợ giúp người khác.
Kiệt kiệt kiệt!
- Huyết thực, huyết thực thật là ngon.
Chợt!
Huyết ảnh xuất hiện ở trước người lão Lý, mà Cố Hiểu Hiểu lại đang nâng ông ta đứng dậy, khi hai người nhìn thấy huyết ảnh xuất hiện ở trước mặt, trong mắt Cố Hiểu Hiểu cũng dần tuyệt vọng.
- Hiểu Hiểu xin lỗi.
Lão Lý thâm độc lên tiếng, bỗng nhiên đẩy Cố Hiểu Hiểu tới phía huyết ảnh, chính mình thì lại dạt ra bước chân, chật vật bỏ chạy.
Cái đẩy này của ông ta làm cho Cố Hiểu Hiểu dại ra, như là huyết ảnh khủng bố cô đều đã quên mất, cô làm sao cũng không hiểu rõ, vì sao tự mình tới trợ giúp lão Lý, ngược lại sẽ rơi vào kết quả như thế này?
- Chị!
Nhìn chị mình gần bị huyết ảnh sát hại, Cố Bắc Thần lập tức kêu khóc, càng không để ý an nguy của mình, điên cuồng chạy tới chỗ Cố Hiểu Hiểu.
- Em trai, không cần lo cho chị, em mau chạy đi.
Huyết ảnh đã lộ ra huyết chưởng sặc sỡ tới Cố Hiểu Hiểu, nhưng vào lúc này, Cố Hiểu Hiểu lại còn nghĩ về em trai mình.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Hư không truyền đến một tiếng nổ vang, giống như lúc này mặt đất đều đang chấn động, chỉ thấy huyết ảnh khủng bố bay ngược, một bóng dáng thon dài xuất hiện ở trước người Cố Hiểu Hiểu.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, như rơi vào mộng cảnh, sau khi Cố Hiểu Hiểu nhìn thấy người trước mắt, đôi mắt của cô dần dần phiếm hồng, trong mắt càng xuất hiện một tầng hơi nước.
- Đầu gỗ, là cậu?
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu phức tạp nói.
- Chị, chị không sao chứ?
Cố Bắc Thần lảo đảo chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã treo đầy lệ.
Diệp Hiên lãnh đạm nhìn Cố Hiểu Hiểu, bình tĩnh mà thong thả, nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, ở thời khắc sinh tử, con người sẽ bại lộ ra bản tính đê hèn, lương thiện chẳng qua cũng chỉ là một câu truyện cười.
Nhân tính đê hèn, lời này lần nữa rưới vào trong tai Cố Hiểu Hiểu, cũng để cho cô chậm rãi cúi đầu xuống, cơ thể đều sợ run.
- Tại sao... Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Cố Hiểu Hiểu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hiên, hai mắt của cô phiếm hồng, nước mắt tràn mi ra.
- Bởi vì... Nhân tính bản ác... Đây mới là thế giới thật mà cô nhìn thấy.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
Kiệt kiệt kiệt!
Giọng cười tàn bạo, huyết quang ù ù, huyết ảnh quay lại, hãy huyết mâu nhìn hướng Diệp Hiên lại rõ ràng có kiêng kỵ.