- Ngươi... Rất mạnh... Rất mạnh...
- Cút!
Thét bể sơn hà, chấn thiên liệt địa, một chữ đơn giản của Diệp Hiên lại hóa thành cuộn sóng khủng bố, lần nữa trực tiếp đánh bay huyết ảnh ra, cũng để cho huyết ảnh hoảng sợ thét lên đầy chói tai, không dám tới gần Diệp Hiên.
- Huyết... Huyết thực... Ta thật sự rất đói... Thật sự rất đói....
Huyết ảnh tuy thiếu linh trí, nhưng cũng có thể cảm giác được Diệp Hiên khủng bố, tự nhiên không dám tới gần Diệp Hiên, ngược lại nó lại thận trọng truy kích tới các thôn dân còn lại đang chạy trốn.
- A!
Lại một gã thôn dân chết thảm ở trong tay huyết ảnh, truyền đến một tiếng tru thê thảm.
- Hiểu Hiểu, mau cứu ta.
Một thôn cô đang chạy trốn, khi cô nhìn thấy Cố Hiểu Hiểu có Diệp Hiên che chở, làm cho huyết ảnh không dám tới gần, càng là kinh hoảng lên tiếng khẩn cầu.
- Đầu... Đầu gỗ... Cầu xin cậu... Cầu xin cậu mau cứu bọn họ.
Cố Hiểu Hiểu mang đầy nước mắt, nhưng vẫn không ngừng diêu động cánh tay Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể ra tay cứu những thôn dân này.
Nhìn nước mắt trên mặt Cố Hiểu Hiểu, Diệp Hiên cũng không bị lay động, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Lòng lương thiện của cô trong mắt của tôi như là sự ngu xuẩn, hơn nữa tôi cũng sẽ không đi cứu bọn họ.
- Vì... Vì sao... Quái vật này rõ ràng rất sợ cậu...
Cố Hiểu Hiểu sợ hãi, cô thật không hiểu rõ, nếu Diệp Hiên đã lợi hại như vậy, vì sao câu ta lại không thể cứu những người vô tội này?
- Tôi không phải thánh nhân, cũng không phải anh hùng, sinh tử của bọn họ nào có... quan hệ với tôi, tại sao tôi phải cứu bọn họ?
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, âm thanh không có một gợn sóng.
- Đầu gỗ, anh quá vô tình.
Thiếu niên Cố Bắc Thần lớn tiếng trách cứ:
- Nếu như không phải là chị của tôi cứu anh, thì làm sao anh có thể sống đến bây giờ?
- Ah!
Một nụ cười nhạt tàn khốc treo trên khóe miệng Diệp Hiên, hắn lãnh đạm nhìn thiếu niên nói:
- Cậu nói sai, dù cho không có chị của cậu, tôi ở cái thế gian này cũng là bất tử, nhưng theo như lời cậu nói, là chị của cậu cứu tôi một mạng, vậy hôm nay tôi cứu hai người, cũng là đã trả xong phần ân tình này.
- Anh...
Mặt thiếu niên đỏ bừng, nhưng lại không thể cãi lại.
- Em đừng nói nữa, nếu cậu ta đã không muốn cứu người, vậy thì chúng ta tự đi cứu.
Cố Hiểu Hiểu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, sau đó lôi kéo em trai chạy theo các thôn dân.
Nhìn bóng lưng hai người chạy trốn, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, nói:
- Cố Hiểu Hiểu, cô ngu xuẩn tới mức khiến cho tôi rất là tức giận, nếu cô đã không thể nhận thức rõ ràng cái thế giới này, vậy tiếp theo chúng ta liền xem thật kỹ một chút, thiện lương cô thờ phụng rốt cuộc là nực cười biết bao.
Khí tức quanh người Diệp Hiên trở nên âm trầm, hắn bước chậm tới phía trước.
...
Nơi cuối cùng của Tiểu Hà thôn, là một con sông lớn đang vỗ sóng ầm ầm, con sông này sâu không thấy đáy, nếu như có người rơi xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị bao phủ, kết cục chắc chắn là phải chết, mà người muốn đi qua căn bản là chuyện không thể.
Lúc này, tất cả thôn dân Tiểu Hà thôn đều sợ hãi tụ tập ở bờ sông, nhìn nước sông sâu không thấy đáy trước mắt, trong mắt mỗi người đều mang đầy vẻ tuyệt vọng.
Đường, đã đi tới phần cuối, sau lưng bọn hắn chính là huyết ảnh đang từng bước tới gần, đây là một cái tử cục, những thôn dân này căn bản không thể đánh vỡ.
Ở một chỗ không xa, chị em hai người cầm xẻng và dao, đang chạy theo thôn dân.
Khi thôn dân nhìn thấy chị em hai người, mỗi người đều kinh ngạc, nguyên nhân là lúc bọn họ chạy trốn thì đã tận mắt thấy lão Lý đã đẩy Cố Hiểu Hiểu tới trước huyết ảnh, mà sau đó ông ta lại một mình chạy trốn.
Nhưng vì cái gì Cố Hiểu Hiểu vẫn chưa có chết, ngược lại còn sống thật tốt?
- Là cái người kia cứu Hiểu Hiểu, ta đã tận mắt thấy hắn đánh bay con quái vật này.
Có thôn dân chỉ về phía Diệp Hiên ở đằng xa mà kích thích kêu to, đáy mắt càng là xuất hiện một tia hy vọng sống sót.
- Không sai, chính là cái người Hiểu Hiểu chứa chấp này đã cứu Hiểu Hiểu, con quái vật này rất sợ hắn, hắn nhất định có thể cứu chúng ta.
Còn có một thôn nữ kích thích lên tiếng.
Rất nhiều thôn dân kích thích lên tiếng, bầu không khí tuyệt vọng lúc đầu vào thời khắc này đã có chút giảm bớt, mà lão Lý thân ở trong đám người, sắc mặt càng là xấu hổ, nhưng trong mắt cũng có một tia kích thích xẹt qua.
- Hiểu Hiểu, ta có lỗi với cô, cô có thể tha thứ ta không?
Chị em hai người vừa mới đến chỗ thôn dân, Lão Lý khóc ròng ròng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Cố Hiểu Hiểu, không ngừng dập đầu bồi tội, liếc mắt nhìn lại, trông cực kỳ đáng thương.
- Cái tên cặn bã này, làm sao ông có thể làm ra việc táng tận lương tâm như vậy? Ông không có lỗi với Hiểu Hiểu sao?
- Không sai, uổng công tôi luôn tôn kính ông như vậy, nhưng ông lại làm ra loại chuyện này, thực sự là để cho ta cảm thấy cảm thấy hổ thẹn.
- Hiểu Hiểu, con yên tâm, chờ tên quái vật này rời khỏi, chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho con, tuyệt đối sẽ trả công bằng cho con.
Rất nhiều thôn dân dồn dập lên tiếng, càng là vỗ ngực cam đoan, mà Lão Lý bị rất nhiều người chửi rủa, càng không ngừng dập đầu bồi tội với Cố Hiểu Hiểu.
- Lão Lý, ông mau đứng lên đi, tôi thật sự không có trách ông, vừa rồi có thể là ông chỉ là tình thế cấp bách, dù sao người đang ở trước mắt nguy hiểm, sẽ làm ra một ít chuyện điên rồ.
Cố Hiểu Hiểu mím chặt đôi môi, dìu đỡ Lão Lý đứng dậy, mà điều này cũng làm cho thôn dân dồn dập khen Cố Hiểu Hiểu thật là một đứa trẻ hiền lành.