Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một màn như thế, lập tức thu hút rất nhiều nhân mã đang trên đường chạy tới Bổ Thiên giáo nhìn lại, càng có mấy luồng khí tức khủng bố đến cực điểm chạy đến nơi đây, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên nhíu mày, bởi vì hắn cũng không muốn rêu rao quá mức, bởi vì hắn chỉ muốn gặp lão bằng hữu một lần mà thôi.
- Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, là ta có chút đường đột.
Mặc dù Diệp Hiên là người không nói đạo lý, vẫn luôn là nắm tay người nào là lớn người nói là đạo lý, nhưng đối với chuyện này thật sự là hắn làm không đúng, điều này cũng khiến cho hắn hơi chắp tay, tính là biểu đạt sự áy náy của mình.
- Hiểu lầm?
Vân Mộ Tuyết có thể được coi là mỹ nữ tuyệt thế, một thân Bạch Y càng biểu hiện ra thanh lãnh cao quý, lúc này mặt mũi nàng tràn đầy sương lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân sao, có phải ngươi xem người An Vân giáo ta dễ khi dễ?
Nhìn qua tư thái Vân Mộ Tuyết cường thế, Diệp Hiên khẽ chau mày, một mắt liền nhìn ra nữ tử bạch y này là một con mèo khen mèo dài đuôi, nữ tử cực kỳ thanh cao, thường thường loại nữ nhân này dễ khiến hắn cảm thấy hoàn toàn chán ghét.
Loại nữ nhân này cảm giác ưu việt rất đơn giản, tự nhận mỹ mạo vô song, lưng tựa một phương đại giáo, hơn nữa tu vi một thân cũng không tầm thường, cho nên mới dưỡng thành tính tình mèo khen mèo dài đuôi, tựa như nam nhân nhìn thấy nàng đều muốn vây quanh, càng muốn đối với nàng là hèn mọn quỳ liếm.
Diệp Hiên cũng không muốn dây dưa cùng loại nữ nhân này, bởi vì hắn căn bản không có hứng thú này, nếu không phải vừa rồi mình đích thật có một chút đường đột đối với tiểu cô nương này, loại nữ nhân này, chỉ cần một bàn tay Diệp Hiên liền có thể đập chết, nơi nào cho phép nàng nói nhảm hết câu này tới câu khác cùng mình.
- Ta đã nói là hiểu lầm, hi vọng ngươi đừng nên dây dưa không ngớt, viên đan dược này xem như là ta đền bù cho tiểu cô nương này.
Xoẹt!
Diệp Hiên nói xong lời này, tiện tay đánh ra một luồng hồng quang thẳng đến Vân Tiểu Dao, điều này cũng khiến cho Vân Mộ Tuyết bỗng nhiên nhất kinh, cho là Diệp Hiên muốn hạ độc thủ đối với muội muội của nàng, một đường kiếm mang liền muốn chặn lại, nhưng tu vi Diệp Hiên sao mà khủng bố, há Vân Mộ Tuyết có thể ngăn cản?
- Linh Nguyên Đan?
Sau một khắc, đan dược rơi vào trong tay Vân Tiểu Dao, càng truyền đến từ miệng Vân Tiểu Dao một tiếng kinh hô, mà Vân Mộ Tuyết vội vàng quan sát thiếu nữ không có thụ thương, lúc này mới phát hiện trong tay tiểu muội quả nhiên là có một viên đan dược.
Linh Nguyên Đan?
Vân Mộ Tuyết âm thầm kinh ngạc, cũng không phải là Linh Nguyên Đan trân quý bao nhiêu, mà là việc luyện chế loại đan dược này cực kỳ rườm rà, cần là Bất Hủ cảnh giai đoạn thứ hai mới có thể luyện chế ra.
Chỉ là loại đan dược này chỉ thích hợp với người Vấn Đạo tam cảnh, mà thân là Bất Hủ cảnh giai đoạn thứ hai, như thế nào lại đi luyện chế ra Linh Nguyên Đan dành cho Vấn Đạo tam cảnh?
Tại An Vân giáo, cũng chỉ có các sư tôn An Vân giáo chủ nàng mới có thể luyện chế, trước đây Vân Mộ Tuyết có thêm hai người luyện chế qua một lò, đây cũng là nguyên nhân mà Vân Mộ Tuyết có thể đạp vào Bất Hủ cảnh nhanh như vậy.
Lúc này Diệp Hiên xuất ra một viên Linh Nguyên Đan đưa cho Vân Tiểu Dao, cái này theo Vân Mộ Tuyết hoàn toàn chính xác là đại thủ bút, bởi vì Vân Tiểu Dao hoàn toàn chính xác cần Linh Nguyên Đan tương trợ.
Kỳ thực, Linh Nguyên Đan này là Diệp Hiên luyện chế cho Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần, kỳ vọng hai người sử dụng mà tiến nhập Vấn Đạo tam cảnh, hắn đi đến Trung Ương đại vực trên người còn thừa lại mấy khỏa, đối với Diệp Hiên mà nói loại đan dược này so với mấy cục đá ven đường không có gì khác biệt.
Thế nhưng trong mắt Vân Mộ Tuyết, Diệp Hiên đem Linh Nguyên Đan tùy ý tặng cho người, loại đại thủ bút này khiến nàng nghĩ rằng Diệp Hiên nhất định là người trong một đại giáo đỉnh tiêm nào đó, nếu không tuyệt sẽ không khả năng xuất ra Linh Nguyên Đan.
Trong khi Vân Mộ Tuyết kinh ngạc, Diệp Hiên đã quay người rời đi, cũng không muốn có nhiều qua dây dưa cùng hai tỷ muội, bởi vì hắn đến Bổ Thiên giáo chỉ là muốn gặp lại cố nhân mà thôi.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên đi ra ba bước, mấy luồng uy áp khủng bố ép xuống hắn, hư không bốn hướng lập tức xuất hiện ba thân ảnh, vừa vặn ngăn cản đường đi Diệp Hiên.
- Mộ Tuyết đạo hữu, có phải là người này đắc tội ngươi?
Một vị nam tử mặc y phục đỏ tà mị đến cực điểm, một đôi mắt tràn ngập tà khí, nhàn nhạt nhìn về Diệp Hiên, lại liền mỉm cười nhìn về phía hai tỷ muội Vân Mộ Tuyết.
- Ngươi là người trong đạo thống nào, ta chưa từng thấy qua các người bao giờ?
Một tên nam tử mặc y phục màu xanh khác ngạo nghễ không có gì, một đường kiếm mang đang lượn lờ quanh người hắn, hiển thị rõ tu vi chính mình là Bất Hủ sơ kỳ, hiển nhiên là nhân vật cấp độ thánh tử trong đại giáo đạo thống nào đó.
- Vân muội muội, có chuyện gì tỷ tỷ làm chủ cho ngươi.
Một nữ tử mặc váy lụa màu hồng xinh đẹp ra điệu làm bộ, mặc dù tư sắc hoàn toàn chính xác không tầm thường, nhưng đôi mắt lại cực kỳ bạc tà, hiển nhiên tu luyện là bí thuật hợp hoan, không biết bao nhiêu nam tử bị nàng thải bổ mà chết.
Ba người này đều là Bất Hủ cảnh, chỉ là ngay cả tòa thiên môn thứ nhất cũng chưa có mở ra, chỉ là có thêm Vân Mộ Tuyết, trọn vẹn có bốn vị Bất Hủ cảnh ở đây, hoàn toàn chính xác khiến người nhìn xem cảm thấy giật mình.