Dù sao Bất Hủ cảnh tại Trung Ương đại vực cũng không phải là rau cải trắng, cho dù người đạp vào cảnh này không phải thánh tử thánh nữ trong đại giáo, chỉ là nhân vật trung gian giữa các đại giáo đạo thống, đi tới chỗ nào cũng là thượng khách của đại giáo đạo thống.
Lúc này, hai mắt Vân Mộ Tuyết do dự, không biết nên thả Diệp Hiên rời đi hay không, viên Linh Nguyên Đan này hoàn toàn chính xác quý giá, nhưng bởi vì một viên đan dược liền tha cho tội trạng khinh nhờn của Diệp Hiên, cái này chẳng phải là sẽ bị người ngoài xem thường, nói rằng người của An Vân giáo bọn hắn chỉ vì một viên Linh Nguyên Đan liền mặc cho người khác làm càn đối với nàng?
Nghĩ tới đây, nội tâm Vân Mộ Tuyết đã có quyết định, nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, hành vi của đạo hữu quá mức đường đột, nếu vì viên đan dược này mà thả đạo hữu rời đi, An Vân giáo ta xem như vô năng dễ bắt nạt.
Vân Mộ Tuyết nói đến đây có chút dừng lại, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục nói:
- Chỉ là nhìn hành động của đạo hữu cũng không phải là cố ý, chỉ cần đạo hữu tự mình xin lỗi tiểu muội ta, việc này liền như vậy bỏ qua.
Vân Mộ Tuyết nghĩ chính mình xử lý như này, sẽ không làm mất đi mặt mũi An Vân giáo, cũng coi Diệp Hiên là một bậc thang thấp, dù sao thu được một viên Linh Nguyên Đan, cũng không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà khó xử Diệp Hiên.
Đáng tiếc, như thế nào Vân Mộ Tuyết cũng không nghĩ tới, người mà nàng đối mặt, cũng không phải người bình thường, trong từ điển của Diệp Hiên lời xin lỗi tựa như không có, hắn xuất ra khỏa Linh Nguyên Đan cho nữ tử này, cũng bởi vì vừa rồi mình đích thật có chút đường đột, tính là một cái bồi thường nho nhỏ cho tiểu nữ.
Tựa như một trưởng bối cầm một chiếc bánh kẹo đem cho tiểu hài tử, trong đó cũng không có nguyên nhân gì khác.
Nhưng trong mắt Vân Mộ Tuyết, Diệp Hiên lấy ra một viên Linh Nguyên Đan là đang yếu thế, càng nhận là Diệp Hiên dám đắc tội An Vân giáo, cũng kiêng kị mấy người kia ra tay với hắn.
- Chẳng lẽ phải chơi chết đám rác rưởi này hay sao?
Diệp Hiên nhíu mày, trong miệng truyền đến một lời nói khó hiểu, hắn thật đúng là không muốn ra tay giết người, dù sao cũng muốn đoàn tụ cùng Liễu Bạch Y, mang theo mấy đầu nhân mạng tiến đến quá mức lệ khí, chẳng lẽ tường hòa một điểm không tốt sao?
Lời nói Diệp Hiên tuy nhỏ, thế nhưng lại rất tốt rơi vào trong tai mấy người, điều này cũng khiến cho đám người Vân Mộ Tuyết khẽ giật mình, không biết rõ Diệp Hiên đang nói cái gì, bọn hắn cũng không nghĩ tới Diệp Hiên nói phế vật là đang nói mấy người bọn hắn.
- Nhanh chóng xin lỗi, nếu không ngươi liền lưu lại đi.
Nam tử hồng y lạnh lùng cười một tiếng, một luồng huyết khí tràn lan mà ra, hiển nhiên là đang lấy lòng nữ tử Vân Mộ Tuyết này.
- Tiểu tử, ta xem tu vi ngươi không hiện, hiển nhiên là dùng một loại bí pháp nào đó ẩn nấp tu vi bản thân, nhưng mặc kệ ngươi là ai, ta khuyên ngươi tốt nhất thức thời một chút, bằng không đợi ta ra tay, ngươi muốn khóc cũng không kịp.
Kiếm mang nam tử thanh y tranh minh, uy năng khủng bố đang nở rộ mà ra.
- Tiểu đệ đệ, bộ dáng ngươi thật đúng là rất tuấn tú a, không bằng ngươi van cầu tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cầu tình cho ngươi, chắc hẳn Vân muội muội cũng sẽ dành chút tình mọn cho tỷ tỷ này.
Nữ tử váy lụa màu hồng liên tục cười tà, thỉnh thoảng ném mi chơi mắt đối với Diệp Hiên, thể hiện ra tư thái bất nhã.
- Đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không có đem An Vân giáo ta để vào mắt?
Sắc mặt Vân Mộ Tuyết lạnh lùng, nàng đã cho Diệp Hiên xuống thấp một bậc, chỉ cần đối phương nói lời xin lỗi, nhưng Diệp Hiên chậm chạp không có hành động, điều này cũng kích khởi nội tâm bất mãn của nàng.
Thật đúng là rất phiền phức a, nhìn đến cùng cũng chỉ là những rác rưởi, thật đúng là không thú vị!
Nội tâm Diệp Hiên thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, đối với những chuyện ruồi ồn ào này, xem ra hắn cũng chỉ có thể đập chết bọn hắn, chỉ là giết đám rác rưởi này, hoàn toàn chính xác khiến Diệp Hiên mất đi thân phận.
Ông!
Hai mắt Diệp Hiên hơi hơi luân chuyển, Phá Diệt Pháp Nhãn sắp mở ra, một cỗ khí tức tim đập nhanh bỗng nhiên đang sinh sôi giữa thiên địa, khí tức này đột nhiên xộc tới lập tức khiến đám người Vân Mộ Tuyết khẽ giật mình, nội tâm càng là khẽ run lên, không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà tâm thần đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
Chính là vào thời điểm tim mấy người này bắt đầu đạp nhanh, có một giọng nói yếu ớt lặng yên vang lên, cũng là giọng nói này trùng hợp cứu tính mệnh đám người Vân Mộ Tuyết.
- Vị đại ca ca này, tạ ơn ngươi cho Nguyên Linh Đan, chỉ là vật quý giá như vậy ta không thể nhận.
Chỉ thấy Vân Tiểu Dao từ sau lưng Vân Mộ Tuyết chạy ra, nhanh chóng đến trước người Diệp Hiên, nâng lòng bàn tay Diệp Hiên lên, cẩn thận từng li từng tí đem đan dược này thả vào trong tay Diệp Hiên, rồi sau đó mới xoay người lại nhìn về phía đám người Vân Mộ Tuyết.
- Tỷ tỷ, vị đại ca ca này hắn cũng không phải là cố ý, ta nghĩ mọi người là người tốt, chư vị ca ca tỷ tỷ không nên làm khó vị đại ca ca này.
Vân Tiểu Dao nói, vội vàng quay người nháy mắt ra hiệu đối với Diệp Hiên, càng là xô đẩy Diệp Hiên rời đi.
Phá Diệt Pháp Nhãn Diệp Hiên đang mất đi, hắn nhìn tiểu nữ trước mặt đang vội vàng xô đẩy mình rời đi, từ trong ánh mắt của nàng nhìn thấy cái gọi là lương thiện, một nụ cười được phác hoạ từ khóe miệng của hắn.
Diệp Hiên tiện tay đem đan dược để vào trong tay Vân Tiểu Dao, mà sau lại lần nữa vuốt vuốt búi tóc nàng, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, quay người dạo bước mà đi.