Diệp Hiên lại lần nữa làm ra loại hành động đường đột, lập tức khiến khuôn mặt nhỏ Vân Tiểu Dao đỏ bừng lên, chỉ là nội tâm cũng không có cảm giác phẫn nộ gì, bởi vì nàng có thể cảm giác được Diệp Hiên không có ác ý đối với nàng, vỏn vẹn chỉ là một trưởng bối khen ngợi nàng.
Chỉ là trong mắt đám người Vân Mộ Tuyết, Diệp Hiên lại lần nữa làm ra hành vi này là quá mức làm càn, hiển nhiên không có đem bọn hắn để vào mắt, điều này cũng khiến cho sắc mặt Vân Mộ Tuyết càng thêm băng lãnh, chính là muốn giữ Diệp Hiên lại để giáo huấn một phen.
Nhưng không chờ mấy người có hành động, Vân Tiểu Dao vội vàng ngăn trước người mấy người, nói:
- Chư vị ca ca tỷ tỷ đừng làm khó dễ hắn, tính tình vị đại ca ca này có thể chỉ là tùy ý một chút, cũng không có ác ý gì đối với ta.
- Ngươi nha đầu này, thật quá thiện lương.
Vân Mộ Tuyết bất đắc dĩ mở miệng, cuối cùng là theo khuyên can của muội muội mà không ngăn cản Diệp Hiên rời đi.
- May mắn là có Vân nha đầu nói giúp, nếu không hôm nay cho dù không giết người này, nhất định cũng phải giáo huấn một phen thật tốt.
Giọng nam tử thanh y lạnh lùng nói.
- Ta xem tu vi người này cũng không tầm thường, vốn định thu nhập vào trong hậu cung, xem ra cũng coi như thôi.
Nữ tử váy lụa màu hồng ra vẻ thở dài.
- Nhìn mặt mũi Vân nha đầu, hôm nay liền không chấp nhặt với hắn, nếu không... Hát khẽ.
Hồng y nam tử tà ác cười một tiếng, nhìn về phía bóng lưng Diệp Hiên rời đi tái hiện vẻ châm chọc.
Diệp Hiên đã đi xa, hắn tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại giữa mấy người, điều này cũng khiến cho nội tâm của hắn thở dài, đám rác rưởi này thật đúng là không biết tốt xấu.
- Bọn ngươi hẳn là nên cảm tạ tiểu cô nương này, nếu không một đám phế vật các ngươi đã là một cái xác.
Diệp Hiên đã đi xa, chỉ là giọng nói nhàn nhạt của hắn đang vang lên bên tai mấy người, điều này cũng khiến cho sắc mặt đám người Vân Mộ Tuyết đột biến, đặc biệt là nam tử hồng y kia bộc phát ra sát cơ khủng bố, liền muốn truy tìm Diệp Hiên.
- Không muốn.
Vân Tiểu Dao vội vàng giữ chặt nam tử hồng y nói:
- Hắn có lẽ là người điên, Huyết Y ca ca ngươi không nên làm khó hắn.
- Tốt a, một tên điên điên khùng khùng mà thôi, nếu Vân nha đã đầu xin tha cho hắn, cần gì chấp nhặt cùng một người điên?
Nam tử thanh y tiếp lời nói.
- Đúng vậy, lần này chúng ta đến Bổ Thiên giáo phải gặp Bạch Y thần tử một lần, chỉ cần có thể bức hắn xuất quan chiến cùng chúng ta, mấy người chúng ta liền có tư cách trở thành hạt giống chí cường.
Nữ tử váy lụa màu hồng nói.
- Không tệ, nghe được đã có rất nhiều người đến khiêu chiến, chúng ta đã muộn một bước, lúc này nên nhanh chóng đi tới Bổ Thiên giáo mới phải.
Vân Mộ Tuyết thanh lãnh lên tiếng nói.
- Tiểu muội, đem đan dược cất kỹ, bọn ta nên lên đường.
Vân Mộ Tuyết mở miệng nhắc nhở, điều này cũng khiến cho Vân Tiểu Dao vội vàng đáp ứng, chỉ là trước khi chuẩn bị đi liền nhìn về hướng Diệp Hiên rời đi, một vẻ nghi hoặc dâng lên từ đáy mắt của nàng.
Người đại ca này... Vì cái gì... Vì cái gì mà ta cảm giác rất lợi hại... Giống như... Giống như còn lợi hại hơn tỷ tỷ rất nhiều rất nhiều... .
Nội tâm Vân Tiểu Dao thầm thì, nàng nhìn không ra tu vi Diệp Hiên, nhưng nàng là một loại linh thể hiếm thấy, cảm ứng đối với khí cơ cực kỳ linh mẫn, nàng như cảm giác được Diệp Hiên rất không bình thường, mặc dù không nở rộ bất kỳ khí cơ gì, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác rất cường đại.
Chỉ là rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Vân Tiểu Dao cũng không dám xác định, nhưng nàng có thể cảm giác được Diệp Hiên hẳn là không kém hơn tỷ tỷ của mình, hẳn cũng là một nhân vật Bất Hủ sơ kỳ lợi hại.
...
Hành tẩu trên vùng núi, Diệp Hiên đang khoan thai độc hành, bản nhạc đệm phát sinh vừa rồi cũng không thể ảnh hưởng gì đến tâm cảnh của hắn, nếu như đổi lại như trước, hắn căn bản sẽ không nói nhảm bất kỳ lời nào, trực tiếp đem đám người Vân Mộ Tuyết diệt sát ngay tại chỗ.
Chỉ là trải qua quá trình mở ra tòa thiên môn thứ nhất, hắn lâm vào một loại cảnh giới huyền diệu khó lường, tâm cảnh của hắn cũng xuất hiện thay đổi, cũng biết được con đường tương lai của hắn quá mức gập ghềnh khó đi, kẻ địch thật sự của hắn chỉ là vạn cổ chí cường cùng nhân vật cấm kỵ, thậm chí còn là bàn tay phía sau màn sau cùng kia.
Cho dù là mấy người vừa rồi, chỉ là sâu kiến trên đường mà thôi.
Nếu như chỉ mấy tên sâu kiến này liền có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn, vậy tình trạng Diệp Hiên tu luyện tới hôm nay, xem ra thật đúng là tu luyện trên thân chó.
Chỉ là tiểu cô nương vừa rồi kia, hoàn toàn chính xác khiến Diệp Hiên mất đi sát cơ, cũng không phải tâm tư Diệp Hiên có nhân từ, mà là trong ánh mắt tiểu cô nương này hắn trông được một loại gọi là thiện lương.
Thiện lương!
Một từ ngữ cực kỳ xa lạ với Diệp Hiên, lúc mà hắn còn là một thiếu niên đã không còn hai chữ thiện lương này, bởi vì hắn biết cái gọi là thiện lương chỉ có thể khiến hắn trở thành kẻ yếu.
Hung ác, tàn bạo, âm độc, ngang ngược... Các loại từ ngữ mặt trái mới là đại danh từ dành cho Diệp Hiên.
Cái gọi là lương thiện căn bản không dính dáng gì đến hắn, trong mắt Diệp Hiên cũng là một chuyện cười.
Nhưng, Diệp Hiên biết rõ thế giới này luôn có một vài người, trời sinh bọn hắn chính là người thiện lương.
Người cho Diệp Hiên cảm giác sâu sắc nhất chính là Cố Hiểu Hiểu ở Nhân Gian giới, cũng là tỷ tỷ của Cố Bắc Thần.