Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước thiên môn vạn trượng, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn hai đại trưởng lão, giọng hắn bình thản không gợn sóng.
- Đại ca ca?
Diệp Hiên xuất hiện, lập tức khiến Vân Tiểu Dao kinh hô mở miệng, không nghĩ tới Diệp Hiên vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Đáng tiếc, đối với lời Vân Tiểu Dao kêu gọi, Diệp Hiên tuyệt đối không có mảy may phản hồi, bởi vì người qua đường chỉ là người qua đường, lần này hắn chỉ muốn đoàn tụ cùng Liễu Bạch Y, đối với những người khác, căn bản không có nửa điểm hứng thú.
Nhìn qua Diệp Hiên không có nửa điểm hồi ứng, hai mắt Vân Tiểu Dao ảm đạm, mặt nhỏ còn có chút uất ức.
- Là ngươi?
Vân Mộ Tuyết cũng là khẽ giật mình, không nghĩ tới Diệp Hiên sẽ xuất hiện tại nơi này, dù sao trong mắt nàng Diệp Hiên này có chút thần bí, hơn nữa trên tinh thần tựa như còn có chút không bình thường.
- Xú tiểu tử, muốn khiêu chiến Bạch Y thần tử ngươi còn kém xa lắm, về phía sau sắp xếp, nơi này không phải nơi ngươi có thể nói chuyện.
Nam tử hồng y âm lệ quát lớn, mới vừa rồi còn muốn giáo huấn Diệp Hiên, không nghĩ tới Diệp Hiên vậy mà cũng đi đến nơi này.
- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi cũng muốn khiêu chiến Bạch Y thần tử?
Nam tử thanh y mỉa mai cười một tiếng, trong mắt hắn Diệp Hiên rất sợ, nếu không sao vừa rồi lại xuất ra Linh Nguyên Đan cho Vân Tiểu Dao, mà sau vội vàng rời đi, không phải là sợ mấy người bọn họ tổn thương tính mạng của hắn à.
- Mau mau cút đi, bằng ngươi cũng muốn khiêu chiến Bạch Y thần tử?
- Ngươi là ai, nhanh chóng tránh ra, đừng chậm trễ mấy người bọn ta khiêu chiến Bạch Y thần tử.
Nhiều tiếng quát lớn đang truyền đến, các loại ngôn luận chửi rủa khinh miệt đang sinh sôi, lập tức trở nên ồn ào đến cực điểm.
- Tiểu hữu xin rời đi, thần tử giáo ta không tiếp thụ bất kỳ kẻ nào khiêu chiến.
Hai vị trưởng lão cũng là cau mày, bắt đầu mở miệng khuyến cáo đối với Diệp Hiên, cũng xem Diệp Hiên như tới khiêu chiến Liễu Bạch Y.
- Lời ta nói hai người các ngươi nghe không rõ sao, đi thông báo Liễu Bạch Y nói có cố nhân tới thăm.
Đối với những sâu kiến ồn ào, một vệt sát cơ vạch qua từ đáy mắt Diệp Hiên, mặc dù hắn rất khinh thường đám rác rưởi này, nhưng là quấy rầy đến hắn, hắn cũng chỉ có thể thanh trừ hết những rác rưởi này.
Một điều khiến cho Diệp Hiên có chút im lặng là, hai tên trưởng lão này như kẻ ngớ ngẩn, lời mình nói đã rất rõ ràng, nhưng bọn hắn lại cho là mình tới khiêu chiến Liễu Bạch Y.
- Xú tiểu tử, cút ngay cho ta.
Không chờ hai đại trưởng lão phản hồi, nam tử hồng y kia đã bắt đầu không kiên nhẫn, trực tiếp ra tay liền đánh tới Diệp Hiên, thần uy Bất Hủ khủng bố đang bộc phát ra, một kích này nếu là rơi xuống, không nói giết Diệp Hiên, cũng sẽ khiến hắn bị thương nặng.
- Cẩn thận!
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tiểu Dao trắng bệch, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Diệp Hiên.
- Đám rác rưởi các ngươi thật đúng là tìm chết.
Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Diệp Hiên bị phá vỡ, giọng hắn trở nên băng hàn, hắn bỗng nhiên quay người, Phá Diệt Pháp Nhãn ầm vang luân chuyển, chuyện cực kỳ quỷ dị cũng theo đó xuất hiện.
Ông!
Cả người nam tử hồng y bị định giữa không trung, tựa như thời không chỗ hắn bị ngừng lại, trên mặt càng là tràn ngập vẻ sợ hãi không dám tin.
Ầm!
Một kích, vỏn vẹn chỉ là một kích!
Không ai thấy rõ Diệp Hiên ra tay như thế nào, bọn hắn chỉ thấy cả người nam tử hồng y đều bị đập bạo trong hư không, trực tiếp hóa thành huyết vụ đầy trời rơi xuống.
- Phế vật.
Diệp Hiên nhàn nhạt thầm thì, tựa như làm một chuyện rất tùy ý, chỉ là phương thiên địa này đều trở nên tĩnh mịch đến cực điểm, lại không còn chút sinh tức nào truyền đến.
Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết!
Loại không khí tĩnh mịch này duy trì liên tục trọn vẹn mười mấy hơi thở, cho đến khi mạn thiên huyết vũ vương vãi lên người những thanh niên thiên kiêu khác, không khí tĩnh mịch mới bị đánh vỡ.
- A!
Cũng không biết là miệng người nào truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi đâm rách Vân Tiêu, sau một khắc trên trăm vị thanh niên thiên kiêu hãi nhiên lùi lại, trọn vẹn giữ khoảng cách mấy chục trượng với Diệp Hiên.
Tê!
Âm thanh hít một hơi lạnh không ngừng truyền đến, một loại cảm xúc gọi là khủng hoảng đang nhanh chóng lan tràn, trong mắt tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ sợ hãi, mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người Diệp Hiên.
- Đại... đại ca ca... Hắn... Là hắn... ?
Vân Tiểu Dao mím chặt đôi môi nhìn về phía Diệp Hiên, lời nói trong miệng đứt quãng, chỉ vì một màn máu tanh vừa rồi thực sự khiến nàng rung động đến cực điểm.
Bởi vì trong lòng tiểu nữ, Diệp Hiên chỉ là một người rất bình thường, mới vừa rồi còn bị mấy người tỷ tỷ cường thế áp bách, nàng càng là vì Diệp Hiên mà ngăn cản đám người tỷ tỷ làm khó hắn.
Nhưng Diệp Hiên đột nhiên chuyển biến, khiến Vân Tiểu Dao sợ hãi nói không ra lời, lại không dám tin tu vi Diệp Hiên vậy mà khủng bố như vậy.
Không, không chỉ là sợ hãi!
Quả thực khiến Vân Tiểu Dao như rơi vào trong mộng, không cách nào tưởng tượng được tu vi Diệp Hiên kinh khủng đến cấp độ nào, vậy mà chỉ trong vòng một hơi thở liền lấy đi tính mệnh nam tử hồng y, phải biết nam tử hồng y này là thánh tử một giáo, tuy không phải hạt giống chí cường, nhưng tuyệt đối cũng được tính là một nhân vật.
Thế nhưng một người cường đại, vậy mà chỉ một hơi thở liền bị Diệp Hiên đập bạo thành cặn bã, đây quả thực khiến Vân Tiểu Dao không dám tưởng tượng, càng có chút không dám tin tưởng.
Nhưng dù không tin nàng cũng chỉ có thể tin, bởi vì nàng đã tận mắt nhìn thất nam tử hồng y chết thảm trong tay Diệp Hiên.