Giết, giết tới thiên địa không đường, giết, giết tới vạn linh kêu rên!
Giết chóc cùng máu tươi đang đan xen, một người trước đây lại chết đi, thậm chí một mình Diệp Hiên chiến tử tại một nơi thần bí bí ẩn, hắn điên cuồng ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng tám phương vũ trụ đều không bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ có tiếng cười thảm vạn cổ bi thương kia hiện ra trên mặt hắn.
- Ách a!
Diệp Hiên đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này, toàn thân tản ra khí tức cực kỳ bi thương mà cô tịch, đôi mắt của hắn ngây ngô mê võng, cả người còn đắm chìm trong cơn ác mộng này.
- A, ngươi tỉnh rồi?
Bỗng nhiên, một âm thanh yếu ớt truyền đến, chỉ thấy một tiểu nam hài chừng bảy tám tuổi, lộ vẻ e ngại nhìn Diệp Hiên bị đánh thức từ cơn ác mộng.
Tiểu nam hài này quần áo tả tơi, gương mặt nhỏ cũng có chút dơ dáy bẩn thỉu, chỉ là một đôi mắt rất sáng, mang đến cho người ta một cảm giác cơ linh nhu thuận.
Âm thanh của tiểu nam hài để đôi mắt Diệp Hiên dần dần tập trung, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ chỗ trước mắt.
Lúc này hắn đang nằm trên một cái giường tàn tạ, trong phòng cũng trông khá tả tơi, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là một chút dụng cụ đơn giản thường ngày, càng thấy rõ bộ dáng tiểu nam hài trước mặt này.
- Đây là nơi nào? Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở đây?
Diệp Hiên chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt hắn cô tịch nhìn tiểu nam hài trước mắt, liên tục hỏi ra ba vấn đề.
- Nơi này là Vân Mộng trạch tại Đại Biệt sơn, ta tên Tiểu Thạch Đầu, ba ngày trước ta đánh cá tại bờ sông, trùng hợp cứu ngươi từ trong sông lên, liền dẫn về đến nhà, đại ca ca ngươi tên là gì?
Tiểu Thạch Đầu mặc dù có chút sợ hãi ánh mắt Diệp Hiên, nhưng hắn vẫn là trả lời Diệp Hiên rất có trật tự ba cái vấn đề này, tuổi còn nhỏ liền cơ linh mà không mất đi sự trầm ổn như thế, nghĩ đến hài tử này cũng trải qua một ít khổ sở, hiển nhiên có chút sớm quen.
- Vân Mộng trạch? Đại Biệt sơn?
Diệp Hiên thì thầm, hắn dần dần nhớ lại, hắn bị vạn cổ bóng ma hủy đi thiên môn, hắn mang theo Tinh Không La Bàn cùng cổ kính màu đen đi mà chẳng có mục đích, cuối cùng ngất đi.
- Tinh Không La Bàn? Cổ kính màu đen?
Diệp Hiên đột nhiên nhất kinh hồi tỉnh lại, bởi vì hai thứ này đều quan hệ tới Liễu Bạch Y, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất gì.
- Đại ca ca, có phải ngươi đang tìm hai thứ này hay không.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng nhanh nhẹn, vội vàng từ một nơi xó xỉnh cật lực lấy ra hai thứ, kéo túm đến bên cạnh Diệp Hiên, chính là Tinh Không La Bàn cùng cổ kính màu đen của Diệp Hiên.
Tiểu Thạch Đầu tuổi tác quá nhỏ, chỉ mới bảy tám tuổi mà thôi, nhưng hắn quanh năm sinh hoạt trong núi rừng, một thân khí lực cũng tính không nhỏ, nhưng hài tử dù sao cũng chỉ là hài tử, hắn cứu thời điểm Diệp Hiên phải dùng hết sức lực mới mang về nhà được.
Mà Tinh Không La Bàn cùng cổ kính màu đen bị Diệp Hiên nắm trong tay, hắn biết hẳn là đồ cực kỳ quan trọng, liền cùng mang trở về, chuẩn bị đợi sau khi Diệp Hiên tỉnh lại còn đưa cho Diệp Hiên.
- Đa tạ.
Diệp Hiên nhìn Tiểu Thạch Đầu thật sâu, bàn tay vẫy gọi liền đem hai kiện đồ vật nạp nhập trong cơ thể, chỉ là một màn trước mặt này lập tức để đôi mắt Tiểu Thạch Đầu dị sắc lên.
- Đại ca ca, ngươi là tiên nhân sao?
Tiểu Thạch Đầu cực kỳ kích động hưng phấn nói.
Nhìn qua tiểu nam hài trước mắt, Diệp Hiên không biết nên trả lời như thế nào, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Xem như thế đi.
- Quá tốt, ngài thật sự là tiên nhân, tiên nhân tại thượng, xin nhận đệ tử cúi đầu, cầu tiên nhân khai ân thu ta làm đồ đệ, đệ tử nhất định sẽ tôn sư trọng đạo, hảo hảo hiếu thuận với ngài.
Tiểu Thạch Đầu kích động quỳ trên mặt đất, không ngừng
- Ngươi muốn bái ta làm thầy?
Diệp Hiên khẽ giật mình, hắn giống như không thu qua đồ nhi, trước đây thu đồ nhi, cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, căn bản cũng không có cái gọi là cảm tình sư đồ.
Diệp Huyền Ma bị hắn mang đến Trung Ương đại vực cũng tốt, thậm chí hai người được thu nhận đệ tử lúc ban đầu ở Thế Giới Hồng Hoang đối địch với La Hầu, cuối cùng cũng chỉ là hai quân cờ, đều rơi vào kết quả hồn phi phách tán.
Ngay cả một tiểu nữ hài dáng dấp rất giống Cố Hiểu Hiểu, hắn cũng chỉ là tiện tay cho một bộ công pháp, hắn lần trước trở lại Thế Giới Hồng Hoang, đối phương đã là Chủ Nhân Thiên Đình, nhưng ở giữa hai người cũng không cảm tình sư đồ gì, ngay cả Diệp Hiên đều đã quên lãng.
Hiện tại một tiểu hài tử trước mắt, chỉ là một phàm nhân, ngay cả cái gọi là chiến thể cũng không có, lúc này lại muốn bái hắn làm thầy, điều này cũng làm cho tâm tư cô tịch bi thương trong Diệp Hiên thoáng chấn động.
- Cầu xin tiên nhân khai ân, thu đệ tử làm đồ đệ, cầu xin ngài.
Tiểu Thạch Đầu vẫn đang dập đầu, cái trán đã loang lổ vết máu, mà Diệp Hiên thì kinh ngạc nhìn tiểu nam hài trước mắt, đôi mắt vạch qua một vệt trầm tư.
Đúng a!
Chính mình bị hủy thiên môn, căn cơ đã đứt, một thân tu vi thông thiên triệt địa này căn bản là không có một truyền nhân nào, con đường tương lai cũng không biết nên đi như thế nào, là có muốn đem một thân bản sự này truyền xuống hay không ?
Chỉ là, mặc dù hài tử trước mặt này rất thông minh, nhưng tư chất cũng không cao, chỉ vẻn vẹn được tính là trung đẳng, chiến thể cũng không có, thực tại là quá mức bình thường một chút.
Nếu như đổi lại là trước đây, tư chất tiểu nam hài trước mắt căn bản là làm cho Diệp Hiên cảm thấy chướng mắt, cho dù có tư chất tiềm lực yêu nghiệt nghịch thiên, Diệp Hiên cũng căn bản không nhìn nhiều, bởi vì hắn không thu bất kỳ kẻ nào làm đồ đệ.