Thế nhưng lại một khắc này, Diệp Hiên đã thay đổi ý nghĩ!
Phàm nhân thì sao chứ?
Tư chất không tốt thì sao chứ?
Thời niên thiếu không phải Diệp Hiên hắn cũng như hài tử trước mặt này sao, nhưng có thể từng bước một đi đến hôm nay, chẳng lẽ phàm nhân bình thường lại không thể đi ngược dòng nước, chân chính đánh vỡ những khuôn khổ sáo rỗng kia sao?
Diệp Hiên hắn không phải là ví dụ tốt nhất sao?
- Ngươi đứng lên đi, ta sẽ thu ngươi làm đồ, ngươi ghi nhớ, ngươi cũng là đệ tử duy nhất của Diệp Hiên ta.
Diệp Hiên trầm tư thật lâu, rốt cuộc cũng làm ra quyết định, một thân bản sự này của chung quy phải có truyền nhân, hài tử trước mặt này mặc dù hắn chỉ mới gặp, nhưng một mắt là đã nhìn ra được bản chất hắn rồi.
Cơ linh trầm ổn, niên thiếu lão thành, mặc dù chỉ là phàm nhân tư chất bình thường, nhưng cũng không phải là hạng người cổ hủ, từ trong cách hắn nói chuyện là nhìn ra được rồi.
- Đa tạ sư tôn, đệ tử dập đầu cho nhân gia ngài.
Tiểu Thạch Đầu hưng phấn khích động đến rơi lệ, dùng sức dập đầu trên mặt đất, đến biểu đạt tôn trọng cùng ngưỡng mộ đối với Diệp Hiên.
- Ta chỉ ở lại bảy ngày, ngươi có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu, bảy ngày sau ta sẽ rời khỏi, tương lai có lẽ sẽ không ngày gặp lại.
Diệp Hiên bình tĩnh thầm thì.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại người.
Trước kia Diệp Hiên được Nguyên Linh bồi dưỡng, Nguyên Linh chỉ là truyền hắn công pháp, hắn là tự trưởng thành giết ra đến, cho nên Diệp Hiên cũng sẽ không đi chỉ điểm hài tử trước mặt này, bởi vì con đường của mỗi người là không giống nhau, đều cần chính hắn tự bước đi.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Tiểu Thạch Đầu có chút thất vọng, nhưng vẫn trầm ổn dùng lực nhẹ gật đầu, hắn biết chính mình có thể có một phần tiên duyên này đã là trời cao trọng thưởng, thật không còn dám yêu cầu xa vời cái gì.
Trước đây hắn đau khổ leo đến tông môn tu tiên, quỳ bảy ngày bảy đêm hi vọng có thể được thu nhập môn tường, nhưng những này tông môn tu tiên đều ghét bỏ hắn tư chất quá thấp, toàn bộ đều từ chối hắn ở ngoài cửa, hôm nay có thể được tiên nhân thu làm đệ tử, mặc dù chỉ có bảy ngày nhưng đã khiến cho hắn rất thỏa mãn, không còn dám yêu cầu xa vời quá nhiều.
- Ngươi tên Tiểu Thạch Đầu, người nhà của ngươi đâu?
Dù sao tiểu nam hài trước mắt này cũng là đệ tử chân chính đầu tiên mà Diệp Hiên thu nhận, hắn đương nhiên phải hỏi tình huống hài tử này một chút.
Nhắc đến người nhà, Tiểu Thạch Đầu đắng chát lắc đầu nói:
- Ta là cô nhi, không biết phụ mẫu là ai, lúc mới sinh ra được báo nuôi lớn, sau này lại bị một tu tiên giả sát hại lấy ra nội đan, ta không dám đi ra ngoài, vẫn luôn sống trong mãnh rừng này.
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu nói rất ngắn gọn, âm thanh cũng hiển rất bình tĩnh, nhưng Diệp Hiên có thể đủ nghe ra, trong sự bình tĩnh của hài tử này, ẩn chứa thù hận cực lớn, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn đau khổ cầu khẩn mình thu nhận hắn, hắn muốn đi báo thù.
- Tiểu Thạch Đầu chỉ là ngoại hiệu, dù cho ngươi là cô nhi, nhưng không thể không tên không họ, ngươi phải có một tên chân chính, ta họ Diệp, ngươi liền theo họ ta đi, từ đây về sau ngươi liền gọi là Diệp Phong Thiên!
Diệp Hiên nói.
- Diệp Phong Thiên?
Tiểu Thạch Đầu thì thào thầm thì, sau đó hưng phấn lên tiếng la lên:
- Ta có tên, ta cũng có tên, ta gọi Diệp Phong Thiên, ta gọi Diệp Phong Thiên.
Tiểu Thạch Đầu mặc dù thiếu niên lão thành, nhưng vẫn là một hài tử, lúc này hưng phấn hoan hô lên, cũng để Diệp Hiên mỉm cười, giống như nhìn đến tuổi thơ chính mình.
Thời gian ngắn ngủi, hơn nữa chỉ vẻn vẹn bảy ngày thời gian.
Bảy ngày này đối với Diệp Hiên chỉ là giọt nước trong biển cả, nhưng là đối với Tiểu Thạch Đầu mà nói, bảy ngày này hắn cơ hồ không ngủ không nghỉ, học bằng cách nhớ lấy pháp môn Diệp Hiên truyền cho hắn, ăn tươi nuốt sống cưỡng ép ghi nhớ.
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không hiểu những pháp môn áo nghĩa này, nhưng hắn biết chính mình chỉ có bảy ngày hắn phải trong bảy ngày này thời gian nhanh chóng ghi nhớ những gì Diệp Hiên dạy cho hắn, dù là không ngủ không nghỉ cũng tuyệt đối không thể có bất kỳ sự lười biếng nào.
Nghị lực của hài tử để Diệp Hiên cảm thấy kinh ngạc, mặc dù tư chất cũng không tốt, nhưng là phần nghị lực này lại làm cho Diệp Hiên nhìn ở trong mắt, từ trong nội tâm bắt đầu có chút hài lòng với vị đệ tử mà mình chính thức thu nhận này.
Bảy ngày thoáng qua tức thì.
Hai mắt Tiểu Thạch Đầu ửng hồng, vòng mắt đen đều cực kỳ dày đặc, cả người đều hao gầy xuống đến, thậm chí đôi mắt sáng tỏ đều trông cực kỳ vẻ mệt mỏi.
Hắn chỉ là một hài tử, chỉ là một hài tử bảy tám tuổi, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ học tập, đối với hắn mà nói giống như một vật lộn trận sinh tử, còn tốt thay hắn vẫn chịu đựng nổi.
Mặc dù không có ghi nhớ toàn bộ những gì Diệp Hiên dạy cho hắn, nhưng cũng ghi nhớ được sáu phần, cái này đã đáng quý.
Ngoài núi, bên cạnh dòng suối nhỏ !
Diệp Hiên đứng chắp hai tay sau lưng, Tiểu Thạch Đầu quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, miệng không ngừng khóc ròng.
- Hài tử, ta phải đi rồi, lần đi này có lẽ sẽ không ngày gặp lại, tư chất của ngươi mặc dù bình thường, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, thế gian này vốn không có con đường nào có thể đi dễ, nhưng con người nhiều đường đi, đường là ở dưới chân chính ngươi, vĩnh viễn không được đi tin tưởng lời bình phán của người khác đối ngươi, ngươi chỉ là chính ngươi, chỉ phải ngươi kiên định với niềm tin của mình, dù là tư chất ngươi bình thường, nhưng ngươi cũng có thể đi ra một con đường thông thiên.
Diệp Hiên trước khi chuẩn bị đi cô tịch nói nhỏ.