Nhìn thấy Thương Hoài Diệt đã vặn vẹo tâm trí, Diệp Hiên thản nhiên gật đầu nói:
- Tốt, nếu ngươi đã nguyện ý làm chó của ta, vậy ta liền thu lưu ngươi, chỉ là làm chó của ta phải có rất lớn bản sự, ngươi có thể vì ta làm cái gì?
Thương Hoài Diệt mặc dù tâm trí vặn vẹo, nhưng là hắn cũng không ngốc, mà đôi mắt lại trở nên âm trầm, dập đầu nói với Diệp Hiên:
- Ta là truyền nhân Bất Tử thiên điện, ta có thể đem bất cứ chuyện gì ta biết về Bất Tử thiên điện đến cáo tri tiên sinh, còn có cống hiến cho ngài một trương tinh đồ ta cố ý trộm được từ Thương thị nhất tộc, cái này đủ để bày tỏ lòng trung thành của ta đối với ngài.
Thương Hoài Diệt quả nhiên là kẻ hung hãn, đặc biệt là tâm trí vặn vẹo của hắn, đã làm đến lục thân không nhận, thậm chí bán đứng tộc đàn của chính mình.
Một trương tinh đồ hiện ra tại trong tay Thương Hoài Diệt, sau đó cung kính bị hắn tiến hiến cho Diệp Hiên.
Diệp Hiên tiện tay cầm lấy tinh đồ, lúc đầu hắn cũng không có quá để ý đến, nhưng thời điểm Diệp Hiên thả ánh mắt rơi trên tinh đồ, khí tức cả người hắn lập tức cứng lại, đôi mắt đều ngưng trệ xuống dưới.
Oanh!
Khí tức cực kỳ kinh khủng bộc phát ra tại quanh người Diệp Hiên, một đạo thần quang táng thiên kinh khủng đang trở nên hỗn loạn, Diệp Hiên trực tiếp nhấc Thương Hoài Diệt lên, năm ngón tay bóp chặt cổ họng của hắn, một đôi mắt sâm nhiên mà đáng sợ.
- Nói cho ta, lai lịch trương tinh đồ này, trương tinh đồ này có tác dụng gì?
Ứng đối với sát cơ Diệp Hiên đột nhiên bộc phát ra, Thương Hoài Diệt hãi nhiên vô cùng, hắn không ngừng giãy dụa trong tay Diệp Hiên, càng là nhanh chóng giải thích nói:
- Trương tinh đồ này là cổ vật của Thương thị nhất tộc ta, là một đầu tinh lộ thông hướng tổ địa cự thú tinh không.
Ầm!
Theo Thương Hoài Diệt vừa nói xong lời này, Diệp Hiên tiện tay ném hắn trên mặt đất, Diệp Hiên tay nâng tinh đồ ngưng thần quan sát, đôi mắt thỉnh thoảng vạch qua một vẻ kinh nghi.
Giống! Rất giống!
Trương tinh đồ này tuy hơi khác Tinh Không Cổ Lộ mà vạn cổ bóng ma cho hắn, nhưng trên đại thể tại rất nhiều nơi đều là giống nhau.
Nếu như nói nơi duy nhất không giống, đó chính là trên trương tinh đồ Thương Hoài Diệt tiến hiến cho hắn này, duy chỉ có không có ghi rõ điểm cuối sau cùng, cũng chính là vị trí vị nhân vật cấm kỵ kia.
- Nói như vậy, trương tinh đồ này là một đầu tinh lộ thông hướng tổ địa cự thú tinh không?
Ánh mắt Diệp Hiên trở nên thâm thúy mà nói.
- Trương tinh đồ này chính là đường đi đến tổ địa cự thú tinh không.
Thương Hoài Diệt vội vàng đáp, hắn thật là bị Diệp Hiên hù đến, vừa rồi thật có một loại cảm giác Diệp Hiên muốn giết chết hắn.
Chỉ là Thương Hoài Diệt cực kỳ buồn bực, vì sao khi Diệp Hiên nhìn thấy trương tinh đồ này lại kích động như vậy, phải biết cự thú tinh không nhất tộc là tộc đàn cực kỳ đáng sợ, vì sao Diệp Hiên lại để bụngnhư vậy?
Chính tại thời điểm Thương Hoài Diệt không thể phỏng đoán, ánh mắt Diệp Hiên một lần nữa thả trên người hắn, khóe miệng càng là phác hoạ ra một nụ cười quỷ dị.
- Ngươi nói trương tinh đồ này là vật tổ truyền của Thương thị nhất tộc ngươi, trước kia ta nhớ rõ ngươi từng nói cho ta biết, tộc trưởng Thương thị các ngươi từng vì ngươi mà đi sâu vào trong tinh không cầu lấy một viên Thiên Thú Đan đến đột phá Bất Hủ, chắc hẳn viên Thiên Thú Đan này liền đến từ cự thú tinh không nhất tộc a?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài... Ngài muốn làm cái gì?
Thương Hoài Diệt cũng không ngốc, mặc dù hắn mất đi lòng tiến thủ, nhưng hắn là một người cực kỳ thông minh, hơn nữa căn cứ vào những gì hắn hiểu rõ về Diệp Hiên, Diệp Hiên tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì.
- Làm cái gì?
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tà ý, tà ý đến mức để Thương Hoài Diệt có một loại rùng mình, một tầng đổ mồ hôi càng là đổ đầy trên lưng hắn, nội tâm hung hăng run lên một hồi, cảm giác cực kỳ không tốt dâng trào.
- Ta muốn đi Thương thị nhất tộc làm khách, không biết Các ngươi Thương thị nhất tộc có hoan nghênh hay không.
Diệp Hiên liếc mắt nói.
- Làm khách?
Sắc mặt Thương Hoài Diệt lập tức trở nên tái nhợt, càng là liên tục xua tay muốn từ chối nói:
- Diệp tiên sinh không thể a, trương tinh đồ này chỉ là ta thác ấn đến, nếu như ngươi thật sự đi đến Thương thị nhất tộc ta, chuyện này mà để tộc trưởng tộc ta biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.
Phản bội tộc đàn, trộm lấy tổ vật, loại chuyện này đủ để cho Thương Hoài Diệt đi chết, hắn như nào dám mang Diệp Hiên tới Thương thị nhất tộc?
- Ngươi nha, thật đúng là không ngoan, không ngoan lại thế nào làm chó của ta đây?
Biểu hiện của Diệp Hiên rất không cao hứng, lông mày của hắn đều nhăn lại cùng một chỗ, càng là hơi đưa tay, uy năng vô cùng kinh khủng hiện ra trong hư không, điều này cũng làm cho Thương Hoài Diệt hãi nhiên lùi lại.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ta đồng ý với ngài.
Thương Hoài Diệt quả thật là tính tình tiểu nhân, trong thời gian cực ngắn liền phân rõ lợi và hại, nếu như hắn không đồng ý với Diệp Hiên, không chờ Thương thị nhất tộc giết hắn, hôm nay liền hắn phải chết tại nơi này.
- Thế này mới ngoan nha.
Diệp Hiên ôn nhuận cười một tiếng, tán thưởng vỗ vỗ bả vai Thương Hoài Diệt, nhưng lại để cho Thương Hoài Diệt kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh cả người.
- Đi!
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, nhấc Thương Hoài Diệt lên liền ra thiên cung, trong mắt đám người Hoàng bàn tử, Diệp Hiên mang theo Thương Hoài Diệt đã biến mất trong bầu trời.
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Hiên đi xa, Hoàng bàn tử tự nhiên thở dài nói:
- Lần này tiên sinh đi, cũng không biết khi nào gặp nhau!