Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214 - Tin Tức.

Chương 214 - Tin tức.
Chương 214 - Tin tức.

Hai cha con Diệp gia, em trai em gái, đương nhiên, còn có mẹ hắn, khi bọn họ có thể ngồi vào cùng nhau, đoàn tụ ăn điểm tâm, đây mới là một nhà hoàn chỉnh, mặc dù hắn chẳng bao giờ tha thứ cho cha con Diệp gia, nhưng thân tình thứ là không thể nào thay đổi được, cũng để cho mẹ và em gái tha thứ cho Diệp gia.

Cũng là vào thời khắc ấy, Diệp Hiên rốt cục cũng hiểu ra, kỳ thực, như vậy không phải rất tốt sao?

Tuy một năm hắn không có ở bên cạnh mẹ, nhưng có hai em hiếu thuận với mẹ, cha con Diệp gia càng là quan tâm đầy đủ, mẹ cũng có thể có một hạnh phúc trọn đời.

Tuy nhiên, tiếc nuối duy nhất cũng lớn nhất chính là, Diệp Hiên không thể ở bên cạnh mẹ hiếu thuận với mẹ!

Đây không chỉ Diệp mẫu đau lòng, cũng là tiếc nuối của Diệp Hiên.

Lúc này, Diệp Hiên không khỏi nghĩ đến một câu nói, thế gian nào có chuyện nào là vẹn toàn cả hai bên, không được phụ Như Lai lại không được phụ nàng là không thể nào!

Những lời này đã nói rõ tình cảnh Diệp Hiên hiện tại.

Tâm như đất trời, biển nạp trăm sông, Diệp Hiên bật cười lớn, chân chính thoát khỏi thân tình, nhưng cái này đối với hắn mà nói, đó mới là kết quả tốt nhất.

Con đường thông thiên đang ở trước mắt, triệt để cho phép bản thân cất cánh, tại vùng biển rộng trời cao này mặc cá nhảy mặc chim bay, thân tình ràng buộc không còn tồn tại, hắn từng bước một rảo bước tiến lên, cho đến đạp trên cửu thiên, quan sát chúng sinh.

- Diệp Hiên, anh quả nhiên ngoan cường hơn so với tôi, ngay cả thân nhân đều có thể buông tha, tôi không thể không nói một tiếng bội phục.

Cố Bắc Thần cười nhạt châm chọc.

Ba!

Một nhành roi liễu gào thét rơi xuống, trực tiếp tát Cố Bắc Thần lăn trên mặt đất, để cho hắn đau đớn kêu rên.

- Cậu cần gọi ta là Diệp tiên sinh, mà không phải là gọi tên ta, nếu còn lần nữa, ta sẽ để cho cậu nếm thử cái gì gọi là Phân Cân Thác Cốt đại pháp.

Diệp Hiên mỉm cười, cũng để cho Cố Bắc Thần hận hận liếc hắn một cái, mà sau đó thì nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, càng không dám nói thêm nửa câu.

...

Vũ An Ti, phòng họp.

Diệp Hiên ngồi tại vị trí thủ tọa, Cố Bắc Thần đứng nghiêng ở sau lưng hắn, mà Hoàng bàn tử lại đầy kích thích của bẩm báo với Diệp Hiên cái này tình huống phát triển của Minh Phủ một năm qua.

- Tiên sinh, thân vệ Tử Thần toàn bộ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, thành viên ba tổ còn lại đã đi đến các nơi trên thế giới, chỉ là thành viên vòng ngoài của Minh Phủ đã có ba vạn người trên toàn cầu.

- Tốt, anh làm rất không tệ.

Diệp Hiên chậm rãi gật đầu.

Được Diệp Hiên khen, Hoàng bàn tử liên tục cười lấy lòng, khóe mắt lại lặng yên liếc nhìn về phía Cố Bắc Thần, đôi mắt xoay động, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này theo tiên sinh, vậy tuyệt đối cũng không phải phàm nhân, không biết cao tính đại danh huynh đệ?

- Hừ!

Cố Bắc Thần hừ lạnh, mười phần khó chịu đối với đối với thái độ nịnh hót Diệp Hiên của Hoàng bàn tử, tự nhiên không thèm để ý đến người này.

- Bắc Thần, sau này cậu sẽ nghe lệnh Hoàng bàn tử, hắn muốn cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, nghe không?

Diệp Hiên nhẹ giọng nói.

- Cái gì?

Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Cố Bắc Thần biến sắc, nói:

- Diệp tiên sinh, anh có lầm hay không, tu vi cái tên mập mạp chết tiệc này chẳng qua chỉ là tiên thiên, vì sao phải tôi phải nghe lệnh hắn?

- Ah!

Diệp Hiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Cậu có tin hay không, dù cho tu vi hắn là tiên thiên, giết cậu cũng dễ như trở bàn tay?

- Chỉ bằng hắn?

Cố Bắc Thần cười khẩy, hoàn toàn không có để Hoàng bàn tử vào mắt, phải biết rằng hắn trải qua ba tháng huấn luyện địa ngục, hắn tuyệt đối không phải thiếu niên yếu đuối ngày xưa.

- Hoàng bàn tử, có thể để cho tiểu tử này nghe lệnh của anh hay không, thì nhìn anh rồi.

Diệp Hiên cười một tiếng.

- Ai nha, Diệp tiên sinh, đang đùa với tôi đúng không, sao tôi có thể là đối thủ của vị tiểu huynh đệ này, ngài thực sự là đề cao tôi rồi.

Hoàng bàn tử không ngừng chắp tay thở dài đối với Diệp Hiên, càng liên tục khen Cố Bắc Thần, một bộ tư thế cực kỳ hèn mọn, điều này cũng làm cho khinh miệt trong mắt Cố Bắc Thần càng thêm nồng trọng, nhưng hắn lại không phát hiện Hoàng bàn tử đang không để lại dấu vết tới gần hắn ba bước.

- Tiểu huynh đệ, sau này cậu chính là đại ca của tôi, chỉ cần cậu phân phó, tôi đây tuyệt đối nghe lời răm rắp.

Lúc này, Hoàng bàn tử đã đi tới trước người Cố Bắc Thần, càng là khom lưng thi lễ, nụ cười nịnh hót trên khuôn mặt cũng chiếu vào trong mắt Cố Bắc Thần.

- Được, chỉ với loại người như anh....

Chợt, không đợi Cố Bắc Thần nói xong, chỉ thấy Hoàng bàn tử vẫn còn đang cười lấy lòng, nhưng trong tay thì lại nhiều thêm một con dao găm màu xanh, không đợi Cố Bắc Thần có phản ứng, cây dao găm này đã bỗng nhiên đặt tại yết hầu hắn.

- Cây đao này là Hàn Thiết trăm năm chế tạo, trên đao càng là được bôi thiên hạ tuyệt độc, chỉ cần tôi cắt một chút da thịt của cậu, là có thể để cho cậu chết thảm ngay tại chỗ, cậu có tin hay là không tin?

Hoàng bàn tử không còn cười lấy lòng, vẻ mặt đều là thâm độc cùng dữ tợn, cũng để cho sắc mặt Cố Bắc Thần đại biến, cả người cũng dại ra không tiếng động.

- Tuổi còn nhỏ đã kiêu ngạo tự đại, hôm nay là tôi ra tay với cậu, nếu như đổi thành người ngoài, chẳng phải là sẽ phải chết ở trong tay đối phương?

Hoàng bàn tử chậm rãi thu hồi dao găm, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị.

- Ngươi... Vô sỉ... Ngươi... Đây là đánh lén.

Đối mặt với lời trách cứ của Hoàng bàn tử, Cố Bắc Thần không cam lòng là hét lớn.

- Ngu xuẩn, thế giới này chính là thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có người sống mới là cường giả, ai sẽ để ý một người chết?

Hoàng bàn tử không tiết tháo cười nhạt, thối lui đến bên cạnh Diệp Hiên.

- Cố Bắc Thần, cậu nhớ kỹ cho ta, trừ phi cậu có lực lượng vô địch có thể nghiền ép tất cả âm mưu, nếu không thì nhân tâm chính là vật đáng sợ nhất, không được coi thường bất kỳ một tiểu nhân vật nào, có thể chính là những tiểu nhân vật này sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Bình Luận (0)
Comment