Nhưng sau một khắc, quanh thân Liễu Bạch Y bộc phát ra tử quang khủng bố, trực tiếp đem công kích của Thần Tổ Vạn Thú ngăn cản ở bên ngoài, một kích này của nhân vật cấm kỵ, vậy mà không mảy may thương tổn đến Liễu Bạch Y.
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Hiên run rẩy gào thét, hắn từng bước một đi tới Liễu Bạch Y, nhưng lại bị lực lượng cấm kỵ Liễu Bạch Y thả ra ngăn cản ở ngoài.
- Ngươi thấy rồi chứ.
- Mặc dù lực lượng cấm kỵ cản trở ngươi đến bên cạnh hắn, nhưng lại không tạo thành bất kỳ tổn thương gì đối với ngươi, cho nên lượng cấm kỵ lực là tự thân hắn sinh ra, căn bản không phải là do nhân vật cấm kỵ nào gieo xuống, bởi vì bản thân hắn chính là nhân vật cấm kỵ, đang thức tỉnh ký ức cùng lực lượng kiếp trước.
Thần Tổ Vạn Thú đúng lúc giải thích
- Kiếp trước? Kiếp này? Thức tỉnh?
Diệp Hiên đau thương cười một tiếng, hắn căn bản không tin tưởng cái gọi là kiếp trước, hắn chỉ tin tưởng đương thời vô địch, còn có tình nghĩa của hắn cùng Liễu Bạch Y.
- Nếu như... Ta nói nếu như... Hắn thật sự là nhân vật cấm kỵ... Giờ khắc này ngủ say thức tỉnh... vậy... vậy ngày hắn tỉnh lại... Hắn là Liễu Bạch Y... Vậy ngươi còn nói hắn là nhân vật cấm kỵ?
Mặt mày Diệp Hiên buông xuống, chỉ là một vẻ cô tịch cùng bi thương không thể nói ra.
- Cái này... ?
Thần Tổ Vạn Thú ngơ ngác không nói gì, hắn không biết nên trả lời vấn đề này của Diệp Hiên như thế nào.
- Có lẽ hắn còn là hắn, có lẽ hắn không phải là hắn... Nhưng nếu như hắn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước... Hắn rất có thể sẽ biến thành một người khác...
Thần Tổ Vạn Thú không cũng không trực tiếp nói hết, bởi vì hắn cảm giác được Diệp Hiên cực kỳ không đúng, một cỗ khí tức khiến hắn kinh hãi tràn ra trên người Diệp Hiên, ngay cả Thần Tổ Vạn Thú cũng bị loại khí tức này của Diệp Hiên làm ảnh hưởng.
- Cái này là... ?
Hai mắt Thần Tổ Vạn Thú run lên, chỉ vì lúc này Diệp Hiên xảy ra biến hóa cực kỳ quỷ dị.
Trên trán Diệp Hiên!
Một mảnh ký hiệu!
Một mảnh ký hiệu thần bí, đang khiêu động trên trán Diệp Hiên.
Mảnh ký hiệu thần bí đang phát sáng, đây cũng không phải là ánh sáng luân hồi, mà là một loại quang mang khiến Thần Tổ Vạn Thú cũng không rõ.
Rốt cuộc Thần Tổ Vạn Thú cũng biết được nguồn gốc khiến mình run sợ, là bởi vì mảnh ký hiệu thần bí trên trán Diệp Hiên.
- Đây là cái gì?
Thần Tổ Vạn Thú rung động thì thầm, hắn thân là nhân vật cấm kỵ, tầm mắt rộng rãi bực nào, nhưng lại không cách nào nhìn ra lai lịch của mảnh ký hiệu thần bí này.
Đông —— đông —— đông!
Diệp Hiên ngồi ở trên đất, ký hiệu thần bí trên trán hắn đang không ngừng khiêu động, càng là phát ra âm thanh tràn ngập rung động.
Như thần chung mộ cổ, giống như Cổ Thần Âm triền miên, theo mỗi lần ký hiệu thần bí khiêu động, bất luận là Nhân Đạo Chủ Nhân hay là Thần Tổ Vạn Thú, thần kinh hai người đều đang căng thẳng.
Tựa như một loại khủng bố không biết đang xâm nhập đến, một loại gọi là tâm tình khẩn trương cũng đang sinh sôi trong lòng hai người.
Oanh!
Bỗng nhiên, hào quang của ký hiệu thần bí tỏa sáng, quang mang kịch liệt chiếu rọi khiến mắt người không mở ra được, cả người Diệp Hiên đều bị loại quang mang này che đậy trong đó.
- Chuyện gì xảy ra?
Nhân Đạo Chủ Nhân bay lên, bộc phát ra lực lượng nhân quả, nhưng lại không cách nào xua tan quang mang trên người Diệp Hiên.
- Đừng đụng vào hắn!
Thần Tổ Vạn Thú lạnh giọng nhắc nhở.
Oanh!
Một bên khác, Liễu Bạch Y ngủ say cũng đang xảy ra biến hóa kinh người, trán của hắn cũng hiện ra một mảnh ký hiệu, lúc này cũng đang nhảy lên kịch liệt.
Đại đạo thiên âm, rung động vạn cổ.
Lực lượng cấm kỵ tràn ngập quanh cơ thể Liễu Bạch Y đang từ từ tiêu tán, chỉ có Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y nở rộ ra quang mang liên tiếp cùng một chỗ.
Ô ô ô!
Chuyện kinh người xuất hiện!
Một mảnh sương trắng đang sinh sôi trong không trung, càng nương theo lấy phong thanh cổ quái, vậy mà che đậy hoàn toàn trọn tòa thiên cung, cả hai người Nhân Đạo Chủ Nhân cùng Thần Tổ Vạn Thú đều thấy không rõ Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y.
...
Diệp Hiên cảm giác được mình đang trong một giấc mộng, đây là một trận đại mộng vạn cổ, khiến hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Hắn không biết mình mộng đến điều gì, hắn chỉ biết chính mình trong giấc mộng là hoàn toàn cô độc, cả thế gian đều không thể nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào còn sống.
- Diệp huynh!
Một tiếng thở dài đang vang lên bên tai Diệp Hiên, càng nương theo lấy là khí tức thân thiết mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Diệp Hiên cố gắng mở hai mắt ra, ký ức hắn đang cuộn trào mãnh liệt mà đến, đôi mắt cũng dần dần thanh minh, cũng thấy rõ khuôn mặt quen thuộc trước mặt.
- Bạch Y huynh?
Một bộ bạch y, ôn nhuận nho nhã, Liễu Bạch Y vẫn như trước trên khuôn mặt nở nụ cười nhìn Diệp Hiên.
- Diệp huynh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau trong mơ.
Liễu Bạch Y tự nhiên thở dài, mặc dù nụ cười trên mặt hắn không màng danh lợi, nhưng lại ẩn chứa một loại đau thương, đây là một nét đau thương mà Diệp Hiên chưa bao giờ thấy qua.
- Trong mộng?
Diệp Hiên ngơ ngác thì thầm, hắn rốt cuộc cũng phát hiện, chính mình cùng Liễu Bạch Y đang trong một phiến mê vụ, hoàn toàn chính xác không phải đang ở Bổ Thiên giáo.
- Nếu như đây là trong mộng, vậy tại sao lại cảm thấy chân thực đến vậy?
Diệp Hiên thì thào nói.
- Diệp huynh, bình sinh Liễu Bạch Y ta chỉ có ngươi là tri kỷ, cho dù ngày đó không còn, nhưng tình nghĩa của ngươi và ta vẫn vĩnh tồn trong tâm.
Liễu Bạch Y ngồi trên mặt đất, mặc dù nụ cười của hắn không giảm, nhưng lại tràn ngập đắng chát.
Lúc này.
Diệp Hiên mặc kệ chính mình có phải đang trong mộng hay không, nhưng mà hắn biết được Liễu Bạch Y trước mắt là thật.