Mặc dù Diệp Hiên không biết vì cái gì mà mình có thể tiến vào trong mộng cùng Liễu Bạch Y, nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, bởi vì giờ khắc này Liễu Bạch Y quá mức đau thương, tựa như đang cáo biệt cùng hắn.
- Bạch Y huynh, nhân vật cấm kỵ kia nói ngươi đang ngủ say, đang thức tỉnh ký ức cùng lực lượng kiếp trước, hắn nói ngươi có khả năng sẽ biến thành một người khác...
- Diệp huynh!
Liễu Bạch Y chậm rãi lắc đầu, hắn cắt ngang lời Diệp Hiên nói, thần sắc hắn mê mang mà khổ sở nói:
- Kỳ thực, ta không có ngủ say, tự bản thân ta liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, trong đầu vạch qua rất nhiều ký ức không phải là của ta. Có nhớ mặt cổ kính màu đen ta đưa cho ngươi, nó tên là Hỗn Độn Sơn Hà Kính, có thể chiếu phá bất kỳ tinh lộ nào tại vũ trụ hỗn độn, đây cũng là lễ vật duy nhất ta có thể đưa cho ngươi, đối với tương lai của ngươi sẽ có trợ giúp thật lớn. Diệp huynh, mặc kệ kiếp trước ta là ai, Liễu Bạch Y ta kiếp này chỉ là chính ta, nhưng ta sợ ta không kiên trì nổi, người duy nhất có thể cứu ta cũng chỉ có ngươi.
Liễu Bạch Y đắng chát mở miệng.
- Ta nên cứu ngươi như thế nào?
Hai mắt Diệp Hiên kiên định nói.
- Mười hai Phá Hư Thiên Đỉnh, trong đó có một tôn thiên đỉnh ẩn chứa thiên pháp cấm kỵ, chỉ cần ngươi có thể tìm ra tôn Phá Hư Thiên Đỉnh này, liền có thể giúp ta thức tỉnh.
Liễu Bạch Y trịnh trọng nói.
- Phá Hư Thiên Đỉnh?
Diệp Hiên lẩm bẩm thì thầm, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt.
- Diệp huynh, ký ức ta có được rất tàn khuyết, nhưng có một việc ngươi nhất định phải ghi nhớ, Thanh Đồng Cổ Kinh của ngươi được gọi là Luân Hồi Cổ Kinh, Tru Thiên Kích cùng Luân Hồi Cổ Kinh hỗ trợ lẫn nhau, mười hai tôn Phá Hư Thiên Đỉnh cùng Luân Hồi Cổ Kinh vốn là một thể.
Nếu như ngươi có thể tề tựu mười hai tôn Phá Hư Thiên Đỉnh, liền có thể mở ra bí mật lớn nhất mà vạn cổ trước nay chưa từng có, nếu như ngươi có thể đem tu luyện thành công Luân Hồi Cổ Kinh, cả vạn cổ vũ trụ hỗn độn này không ai là đối thủ của ngươi, đối thủ của ngươi cũng chỉ có kẻ đứng sau màn kia.
Cơ thể Liễu Bạch Y đang phai mờ, hắn nói với Diệp Hiên rất nhiều rất nhiều, đây đều là bí mật hắn biết rõ, lúc này toàn bộ đều kể hết với Diệp Hiên.
- Diệp huynh, nếu có một ngày ta không phải là ta, chỉ cần hắn ngăn cản con đường của ngươi, ngươi cứ giết hắn là được.
Oanh!
Giọng nói của Liễu Bạch Y càng ngày càng xa, theo luồng phong thanh cổ quái đang thổi tới, Liễu Bạch Y hoàn toàn biến mất khỏi mộng cảnh.
Ngoại giới.
Mê vụ màu trắng đang quỷ dị tiêu tán, Diệp Hiên đột nhiên mở hai mắt ra, hắn vẫn còn trong Bổ Thiên giáo, mới vừa rồi vậy mà chỉ là một giấc mộng a.
- Bạch Y huynh!
Bỗng nhiên Diệp Hiên nhìn lại Liễu Bạch Y, một màn xảy ra kế tiếp, triệt để khiến hai mắt Diệp Hiên xích hồng.
Răng rắc!
Một đường vết nứt màu đen hiện ra trong hư không, Liễu Bạch Y hôn mê bị vết nứt màu đen này dần dần thôn phệ, đang từng chút một biến mất trong mắt Diệp Hiên.
- Ngăn cản hắn!
Diệp Hiên đột nhiên quay đầu nhìn lại Thần Tổ Vạn Thú cùng Nhân Đạo Chủ Nhân, điều này cũng khiến cho sắc mặt hai người hơi biến đổi, những vẫn là ầm vang xuất thủ, hi vọng lôi kéo Liễu Bạch Y trở về.
Rất đáng tiếc, đường khe hở màu đen này quá mức cổ quái, căn bản không nhìn công kích của hai người, trực tiếp nuốt chửng Liễu Bạch Y vào bên trong, mà sau đó triệt để biến mất không thấy gì nữa.
- Bạch Y huynh?
Diệp Hiên ầm vang lao tới, nhưng lại không còn bóng dáng Liễu Bạch Y hCGNnUxVenẌ nữa.
Vạn cổ bi thương, cô tịch không nói, cả người Diệp Hiên đều trở nên tĩnh mịch.
- Vì sao lại như vậy?
Diệp Hiên tự giễu thì thầm, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể cứu Liễu Bạch Y, nhưng hắn thật sự đã tận lực.
Diệp Hiên để tay lên ngực tự hỏi, vì sao hắn không cứu được Liễu Bạch Y?
Hắn mời đến vạn cổ chí cường, hắn trải qua gian khổ trải qua cửu tử nhất sinh mời đến nhân vật cấm kỵ, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
- Là ta quá yếu!
Diệp Hiên đau thương cười một tiếng, hắn biết được nguyên nhân mình thất bại, cũng bởi vì hắn quá yếu, nếu như hắn mạnh hơn hết thảy, Liễu Bạch Y căn bản sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Nhỏ yếu chính là cái tội!
Trong một khắc, Diệp Hiên triệt để cảm nhận được hàm ý câu nói này, cũng cảm nhận được cảm giác bất lực của một kẻ yếu.
- Kỳ thực ngươi không cần bi thương, hắn thân đã là cấm kỵ, ngủ say rồi thức tỉnh với hắn mà nói là một chuyện tốt, chờ một ngày hắn tỉnh lại, hai người các ngươi sẽ gặp lại lần nữa.
Thần Tổ Vạn Thú bước đến trước người Diệp Hiên.
- A!
Diệp Hiên cười, chỉ là hắn cười rất bi thương, trên người toát ra một vệt khí tức cô tịch nói:
- Nhưng một ngày kia, hắn còn là hắn sao?
- Cái này... !
Thần Tổ Vạn Thú ngơ ngác không nói được gì, hắn thân là nhân vật cấm kỵ, tự nhiên biết rõ một bí ẩn, có lẽ chính như Diệp Hiên nói, nếu như thật sự có một ngày kia đến, Liễu Bạch Y còn là Liễu Bạch Y sao?
- Ta chỉ muốn biết, Liễu Bạch Y đi đâu?
Thần sắc Diệp Hiên bình tĩnh, hỏi ra vấn đề cuối cùng trong lòng.
- Đây là một đầu tinh không cổ lộ, cũng được gọi là con đường cấm kỵ, nếu như ngươi thật muốn tìm tới hắn, vậy trước tiên nên trở thành vạn cổ chí cường.
Thần Tổ Vạn Thú trầm giọng nói.
Liên quan đến cấm kỵ, Thần Tổ Vạn Thú không muốn nói nhiều, nếu như chỉ là một vài lão gia hỏa, hắn còn có thể vì Diệp Hiên đắc tội một lần.
Chỉ là Liễu Bạch Y thì lại khác, bản thân hắn đã là cấm kỵ, hơn nữa còn là cấm kỵ vạn cổ không có, hắn là một trong những chí cao kinh thiên tuyệt địa, cho dù là Thần Tổ Vạn Thú cũng không muốn liên luỵ trong đó.