Bởi vì dính đến cấp độ này, dù là nhân vật cấm kỵ cũng đại khủng bố kiêng kị, tương lai cũng sẽ gặp phải thanh toán.
- Diệp Hiên, mặc dù bản tổ không cứu được hắn, nhưng là bản tổ đã tận lực, tình huống của hắn ngươi cũng đã hiểu.
Thần Tổ Vạn Thú trầm mặc nửa ngày, cuối cùng là từ từ phun ra một câu nói kia.
- Không cần nhiều lời, ta biết ý tiền bối, giữa ngươi và ta không nợ gì nhau.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
Nhưng trong lòng Thần Tổ Vạn Thú còn có áy náy, cũng có lẽ hắn còn ý nghĩ khác đối với Diệp Hiên.
Thần Tổ Vạn Thú trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Hiện tại vấn đề lớn nhất cũng không phải là vị bằng hữu kia của ngươi, mà chính là bản thân ngươi.
- Ý gì?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Hắn là cấm kỵ, nhưng ngươi cũng như thế, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ nối theo gót chân hắn.
Hai mắt Thần Tổ Vạn Thú thâm thúy nói.
- Ngươi là nói ta cũng sẽ ngủ say?
Diệp Hiên cười lạnh.
- Ngươi là phàm thể một giới, trên người có rất nhiều bí ẩn, nhưng hôm nay đi đến một bước này, tuyệt đối không phải là điều mà một phàm thể có thể làm, mặc dù trên người ngươi không có xuất hiện cấm kỵ, nhưng đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Thần Tổ Vạn Thú nói.
- Chuyện của chính ta, không phiền tiền bối nhọc lòng.
Diệp Hiên nói.
Thần Tổ Vạn Thú bị Diệp Hiên nghẹn quá sức, dù hắn thân là cấm kỵ nhân vật, nội tâm cũng sinh sôi một chút phẫn nộ.
Chỉ là điểm phẫn nộ này đến nhanh, đi cũng nhanh.
- Tiểu hữu, tự giải quyết cho tốt.
Thần Tổ Vạn Thú phất tay, một đầu tinh không cổ lộ hiện ra, đây là con đường thông hướng tuyệt địa cấm kỵ, rốt cuộc hắn cũng phải trở về.
Chỉ là trước khi đi, Thần Tổ Vạn Thú bỗng nhiên thu tay nhìn lại Nhân Đạo Chủ Nhân.
- Nữ nhân ngươi thiên tư trác tuyệt, đã chạm đến một bên của cảnh giới cấm kỵ, nhưng hãy nghe một lời khuyên của bản tổ, hiện tại còn chưa phải là thời điểm để ngươi độ kiếp nạn cấm kỵ, dù ngươi mượn nhục thân hắn dùng một lát cũng không được, cái gọi là cấm kỵ không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy.
Thần Tổ Vạn Thú nói xong lời này, liền tiến nhập vào trong tinh không cổ lộ, theo hư không đang khép kín, cả người hắn cũng biến mất không còn tăm tích.
Thần Tổ Vạn Thú khuyến cáo, khiến Nhân Đạo Chủ Nhân chau mày, nàng có thể cảm giác được Thần Tổ Vạn Thú là đang nhắc nhở nàng, tuyệt đối không phải là lời nói đe doạ.
- Cái gì gọi là cấm kỵ?
Nhân Đạo Chủ Nhân lẩm bẩm thì thầm, kỳ thực nàng rất muốn đi thỉnh giáo Thần Tổ Vạn Thú, nhưng là nàng biết rõ đi thỉnh giáo Thần Tổ Vạn Thú, đây liền sẽ kết xuống nhân quả cùng hắn.
Thiếu nhân quả của nhân vật cấm kỵ, trong đó không đơn giản như vậy, từ giao dịch của Diệp Hiên cùng Thần Tổ Vạn Thú liền có thể nhìn ra, Diệp Hiên bỏ ra loại cái giá lớn thế nào, suýt chút nữa là vẫn lạc.
- Thiên Chủ!
Đang trong lúc Nhân Đạo Chủ Nhân trầm tư, Diệp Hiên bước đến trước người nàng.
Thời khắc này Diệp Hiên cho người ta một loại cảm giác rất bình tĩnh!
Không!
Không thể nói là bình tĩnh, mà là một loại tĩnh mịch, trong đó còn có một vẻ cô tịch cùng bi thương mà người khác không thể phát giác.
- Diệp tiểu đệ!
Nhân Đạo Chủ Nhân lấy lại tinh thần, mặc dù biểu hiện của Diệp Hiên rất bình tĩnh, nhưng Nhân Đạo Chủ Nhân biết rõ Diệp Hiên chỉ là đang kiềm nén tâm tình của mình.
- Ta đã từng đồng ý trợ ngươi độ kiếp, hiện tại cũng nên làm tròn lời hứa.
Diệp Hiên trầm tĩnh nói.
- Không vội!
Nhân Đạo Chủ Nhân chậm rãi lắc đầu, nàng có thể nhìn ra tâm thần Diệp Hiên đại thương, lúc này nếu như muốn Diệp Hiên trợ nàng độ kiếp, cái này không phù hợp với tôn chỉ của Nhân Đạo Chủ Nhân.
Mặc dù hai người không có giao tình gì, nhưng tính ra cũng là kết thiện duyên, mặc kệ là vì Diệp Hiên, hay là vì mình, hiện tại cũng không phải thời điểm độ kiếp.
- Tốt, cho ta thời gian mười năm, mười năm sau ta sẽ thực hiện hứa hẹn đối với ngươi.
Diệp Hiên trầm ngâm một phen nói.
- Được.
Nhân Đạo Chủ Nhân chậm rãi gật đầu.
...
Mười năm sau!
Nhân Đạo thần điện.
Nơi này là đạo tràng của Nhân Đạo Chủ Nhân, nhân khẩu cả Nhân Đạo thần điện thưa thớt, cộng lại bất quá cũng chỉ có ngàn người mà thôi.
Nhân Đạo thần điện thiết lập ở sâu trong tinh không, tự thành thế giới một phương, không nằm trong Hỗn Độn ngũ vực.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, Nhân Đạo Chủ Nhân không muốn nhiễm phân tranh ngoại giới, mấy cái nguyên hội đi qua, nàng cũng một mực dốc lòng tu luyện trong Nhân Đạo thần điện.
Tinh không mênh mông, vũ trụ vô ngân.
Nhân Đạo Chủ Nhân ngồi xếp bằng trong tinh không, lực lượng nhân quả lượn lờ trên người nàng, Diệp Hiên cùng nàng ngồi đối lập, một luồng Táng Thiên thần quang không ngừng quanh quẩn trên người hắn.
- Diệp tiểu đệ, kỳ thực tại nguyên hội thứ năm ta và ngươi đã từng gặp mặt một lần.
Nhân Đạo Chủ Nhân không màng danh lợi mở miệng.
- Ta đoán được.
Diệp Hiên nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn qua sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, Nhân Đạo Chủ Nhân lộ vẻ phức tạp nói:
- Ngươi không muốn hỏi ta, trong suốt thời gian qua, giữa ngươi và ta đã trải qua những gì sao?
- Trải qua cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là ngươi đối với ta không có ác ý, đây đối với ta mà nói đã đầy đủ.
Diệp Hiên không màng danh lợi nói.
Nhân Đạo Chủ Nhân hơi cắn môi, đôi mắt xinh đẹp vạch qua vẻ phức tạp, chỉ là trong thoáng qua liền biến mất không thấy đâu nữa, lại lần nữa khôi phục cảm giác không màng danh lợi.
- Thần Tổ Vạn Thú từng nói, hiện tại còn chưa phải thời điểm ta độ kiếp nạn cấm kỵ, nếu như ta độ kiếp thất bại, có lẽ ngươi cũng sẽ chết.
Nhân Đạo Chủ Nhân trang nghiêm mở miệng.