Cho tới nay, hắn luôn có cảm giác như có một người nào đó đang thúc dục hắn, như từ nơi sâu xa có một đôi mắt trong bóng tối chăm chú nhìn vào hắn.
Đến cùng người này có tồn tại hay không, Diệp Hiên cũng không biết, hắn vỏn vẹn chỉ là suy đoán.
Mặc kệ là vạn cổ chí cường, hay là nhân vật cấm kỵ, Diệp Hiên luôn có một loại cảm giác, người này đang thao túng hết thảy, hơn nữa còn đang một mực chú ý tới hắn.
Hắn là ai?
Không ai biết được!
Nhưng là có một chút, Diệp Hiên dám hoàn toàn khẳng định, nếu quả thật có một kẻ đáng sợ như vậy, đang một mực chú ý tới hắn, vậy người này nhất định sẽ không để cho hắn chết.
Tìm đường sống trong chỗ chết, thậm chí đem tính mệnh ra đánh cược.
Hiện tại Diệp Hiên đã không có biện pháp nào, trừ phi hắn quả quyết ném Nhân Đạo Chủ Nhân đi, một mình mình tự chạy trốn mà đi.
Nhưng, Diệp Hiên cũng không muốn làm như thế, hắn đang cược, hắn muốn cược chính mình với suy đoán này, nếu như trong bóng tối thật có một người như vậy, nhất định sẽ không để cho hắn chết ở chỗ này.
Bởi vì, hắn là quân cờ, một quân cờ rất trọng yếu!
Mặc kệ người trong bóng tối này có mục đích gì, chính mình là quân cờ, nhất định có lấy tác dụng cực kỳ trọng yếu, lại thế nào người này có thể để hắn chết ở chỗ này?
Thu!
Sau một khắc, Diệp Hiên làm ra một quyết định cực kỳ điên cuồng mà to gan.
Hắn vậy mà đem cổ kính màu đen thu về , mặc cho chữ 'Tru' trấn diệt xuống hắn, Diệp Hiên cũng không có ngăn chặn gì.
- Tiểu đệ?
Nhân Đạo Chủ Nhân hãi nhiên lên tiếng, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Hiên vậy mà ngồi chờ chết, chẳng lẽ hai người thật phải chết ở chỗ này?
Ầm ầm!
Chữ ‘Tru’ giữa trời, trấn sát vạn vật, trực tiếp phủ đầu trấn diệt tới Diệp Hiên.
Vẫn chưa xuất hiện sao?
Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng lớn ngập trời, hắn đang chờ sự xuất hiện của người này, bởi vì hắn sắp yên diệt dưới đệ tứ kiếp.
- Họa hỗn độn làm bàn cờ, dùng vạn linh làm quân cờ, người càn khôn, vì thiên địa, người âm dương, là sinh linh, thế gian hắc bạch khó lường, sát lục theo thời thế mà sinh... .
Thương mang mênh mông, chư thiên tụng kinh.
Một đầu hắc bạch trường hà từ trong tinh không cuốn ngược mà đến, âm thanh thủy triều cực lớn, tựa như muốn đổ sụp vạn cổ hư không.
Như sương như ảo, không thể phỏng đoán, một luồng hắc bạch quang mang lượn lờ quanh một thân ảnh đang chìm nổi trong hắc bạch trường hà, theo thủy triều phun trào xuất hiện trước người Diệp Hiên.
Người này mơ hồ không rõ, người này hư huyễn không rõ, chỉ có một bộ bàn cờ trắng đen được hắn nâng trong tay, từng sợi tử quang lượn lờ trên người hắn, một đôi mắt màu đỏ tươi đang hơi hơi lấp lóe.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi nhân vật thần bí này xuất hiện, Diệp Hiên cảm giác hắn đang mỉm cười đối với mình.
Chỉ là trong nụ cười của người thần bí này, lại lộ ra vẻ đạm mạc mà vô tình, như vạn vật chúng sinh trong mắt hắn đều bị khinh thường.
Luân hồi cười một tiếng, nhìn thấy vãng sinh!
Nụ cười của người thần bí kia như dựng dục lấy sinh tử, càng như có thể phá đi ẩn nghĩa thời khắc sinh tử, thậm chí khiến tâm thần Diệp Hiên đều đang kịch liệt run rẩy.
Đáng sợ!
Vô cùng đáng sợ!
Nếu như vạn cổ bóng ma khiến Diệp Hiên cảm giác được chính mình nhỏ bé, vậy người thần bí cầm bàn cờ trong tay này như có thể định đoạt sinh tử của hắn.
Ầm ầm!
Tru chữ rủ xuống, thời khắc sinh tử.
Người thần bí phác hoạ tinh không, hai luồng khí màu trắng đen phủ đầy trời đất.
Phương tinh này không bỗng nhiên ảm đạm, những đường vân màu đen đếm không hết phác hoạ ra tám hướng, tay hắn đánh ra bàn cờ đem tinh không tám hướng phong tỏa, đệ tứ kiếp căn bản là không có cách nào rơi xuống, trực tiếp cùng hắc bạch bàn cờ đan vào một chỗ, bộc phát ra tiếng oanh minh cực kỳ khủng bố.
- Nhất niệm thông cổ kim, vạn vật đều có thể diệt.
Một đóa hoa sen màu đen đang nở rộ trên tay người thần bí, cánh hoa đen bóng sáng loáng, càng là đang luân chuyển không ngớt, bộc phát ra một nguồn lực lượng khiến Diệp Hiên run sợ.
Ông!
Hoa sen rời khỏi tay, đem Diệp Hiên che đậy trong đó, cũng có thể nói là giam cầm hắn trong tinh không, khiến hắn ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy.
- Cờ đen thâm thúy, vì đêm dài thương mang khó lường.
Người thần bí điểm ra một chỉ, bàn cờ trắng đen bộc phát ra quang mang u ám tĩnh mịch.
- Cờ trắng loá mắt, như hằng tinh tuyên cổ bất biến.
Một luồng mê vụ màu trắng, cũng đang bộc phát ra từ trên bàn cờ.
Ông!
Hỗn độn đảo ngược, tinh không đổ sụp, hai luồng ánh sáng đen trắng đang phun trào mãnh liệt trên bàn cờ bàn cờ óng ánh, một đạo cấm kỵ phù văn đánh ra từ trên tay người thần bí này, tựa như nghịch loạn tinh không nơi này.
Oanh!
Hỗn độn làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ.
Hắc bạch bàn cờ nghịch không mà lên, bàn cờ trấn xuống đệ tứ kiếp đang dần dần rạn nứt, chữ 'Tru' như muốn vỡ vụn.
- Cờ, là sống, thế nhưng người, lại là chết, xem khắp vạn cổ vũ trụ, người nào có thể cùng ta chơi cờ?
Người thần bí nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Hiên, tựa như đang khẽ nói với hắn.
Oanh!
Thiên địa ai ca, vạn vật trầm luân!
Bàn cờ đang bạo động, một quân đen một quân trắng đầy bàn quân cờ, bộc phát ra một luồng ánh sáng thông thiên, lực lượng cấm kỵ đáng sợ đang nở rộ cực hạn.
- Phương hướng bàn cờ, chính là thiên địa ta, giữa nơi này, người nào có thể siêu thoát mà ra?
Oanh!
Chữ ‘Tru’ băng diệt, vạn vật yên lặng, chỉ có một tấm bàn cờ trắng đen vắt ngang trong tinh không vũ trụ, hai luồng sáng đen khủng bố, tàn phá bừa bãi tinh không vô tận.
Đệ tứ kiếp!