Nói xong, Diệp Hiên đứng dậy đi ra ngoài, mà điều này cũng làm cho Thiên Vũ ngẩn người ra, vội vàng bắt chuyện với Diệp Hiên, nói:
- Diệp tiên sinh, lẽ nào ngài không chuẩn bị quan sát Diệp Kiếm Thần cùng Đông Doanh võ giả luận võ sao?
- Ah ~!
Diệp Hiên cười khẩy, bình tĩnh nói:
- Hai con kiến hôi tỷ thí, còn không khiến cho ta hứng thú được.
Theo những gì Diệp Hiên nói ra lọt vào tai, không chỉ có Thiên Vũ ngẩn mặt ra, mà sắc mặt các tổ trưởng khách khanh còn lại càng là đại biến, đôi mắt nhìn Diệp Hiên chợt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Tuy bọn họ biết Diệp Hiên rất mạnh, cũng đã từng trước giết Lý Hoán Thiên, sau diệt Tuyệt Thiên Đao Thần, thế nhưng tu vi của Diệp Lăng Thiên so với hai người kia đều mạnh hơn nhiều lắm, lẽ nào cũng không phải là đối thủ của vị Diệp tiên sinh này?
Tuy tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, nhưng lại không dám hỏi thêm tiếng nào, cứ như vậy nhìn theo Diệp Hiên rời khỏi phòng họp.
...
Sân bay kinh đô!
Một chiếc máy bay tư nhân đi thành phố Giang Nam đỗ ở đây, một chữ Đại lớn dán ở trên thân máy bay, khi cửa khoang được mở ra, Diệp Hiên mang theo Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần lên phi cơ.
Cũng trong lúc đó, một chỗ khác tại sân bay kinh đô, hành khách trên một chiếc máy bay tư nhân khác cũng bước xuống sân bay, cửa khoang mở ra, số lượng lớn bảo vệ từ trong cửa khoang đi ra, còn có không biết bao nhiêu cấp bách đợi dưới máy bay.
Cho đến khi một gã võ giả Đông Doanh từ trong máy bay đi ra, chỉ thấy rất nhiều ký giả điên cuồng đi tới chụp ảnh.
Thôn Chính Hạo Nguyệt, được xưng là Đông Doanh Vũ Thần, chính là người mạnh nhất của Đông Doanh Quốc, trong tay từng cầm Yêu Đao Thôn Chính, thời khắc chém ra một đao, chém hải thú khủng bố gảy làm hai khúc, dương danh với thiên hạ.
Hắn có khuôn mặt tuấn tú, trông như thanh niên, tóc vuốt ra sau đầu, trong lòng ôm một thanh đao hẹp dài, chỉ là cây đao này bị một miếng vải đen quấn quanh, nhìn không thấy đao trông như thế nào, hiển nhiên cây đao này chính là Yêu Đao Thôn Chính trong truyền thuyết!
- Thôn Chính Hạo Nguyệt tiên sinh, năm nay ngài chỉ vừa mới ba mươi, mà Diệp Kiếm Thần chính là cao thủ thứ hai thiên hạ Hạ quốc trăm năm trước, ngài thật cho rằng ngài có thể đánh bại Diệp Kiếm Thần sao?
Có ký giả trực tiếp hỏi ra vấn đề mẫn cảm.
- Vương Bát sống lâu, nhưng ngươi cho rằng Vương Bát là đối thủ của ta à?
Một câu nói lưu loát theo ngôn ngữ Hạ quốc từ trong miệng Thôn Chính Hạo Nguyệt thốt ra, giọng của hắn vẫn bình tĩnh, đáng nói ý tứ trong câu từ tức thì làm cho số lượng lớn ký giả náo động, càng là dồn dập nhắm camera ngay người này, phát hình đến các đài truyền hình lớn.
...
Vạn dặm tinh không, mây trắng ung dung.
Diệp Hiên đưa đôi mắt phiêu hốt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm tư càng là có chút ngẩn ngơ, hôm nay từ biệt kinh đô, có thể người thân sẽ vĩnh cửu không gặp gỡ, đây là lựa chọn của hắn, nhưng cũng làm cho trong lòng hắn tiếc nuối.
Điều duy nhất làm cho Diệp Hiên vui mừng là, bên cạnh mẹ còn có hai đứa con làm bạn, đây cũng không tính là kết quả xấu nhất.
Diệp Hiên cầm một ly rượu đỏ trong tay, lại lướt qua vài hớp, chân mày hơi nhíu lại, để rượu đỏ qua một bên, hiển nhiên loại rượu phương Tây này hắn thật không quen.
...
Sân bay Giang Nam.
Mấy trăm chiếc xe xa hoa đỗ ở đây, hơn một nghìn người mặc đồ đen xếp thành một hàng, người thường càng dồn dập cách ly ra khỏi tuyến đường vàng, không cho phép tùy ý bước vào trong tuyến.
Vũ trang hạng nặng, đề phòng sâm nghiêm, còn có số lượng lớn lính sĩ tuần tra cầm súng trường trong tay tuần tra tứ phương ở phi trường, xem bộ dáng giống như có một nhân vật cực lớn muốn tới thành phố Giang Nam, nên mới có cảnh tượng này xuất hiện.
Người dân Giang Nam nghị luận ầm ỉ, càng là ở xa chỗ quan sát, trên mặt mỗi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua cái cảnh tượng này, dù kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra, sắp có một đại đại nhân vật muốn tới đến thành phố Giang Nam.
Trong sân bay Giang Nam, Trác Quân Đình mặc một bộ đồ màu đen, ba tổ lớn Minh Phủ cũng toàn thân áo đen, hơn một nghìn bảo vệ cũng mặc đồ đen, vẫn cao ngất như thương tùng vậy, trên mặt mỗi người đều là vẻ trịnh trọng mà trang nghiêm.
- Tới.
Trác Quân Đình trầm thấp lên tiếng.
Phía chân trời xa xôi, một chiếc máy bay mang theo từng tiếng rít to lớn, đang chậm rãi hạ xuống tại sân bay Giang Nam, khi máy bay tư nhân dừng hẳn, cửa khoang cũng đang nhanh chóng được mở ra, một bóng dáng thon dài cũng xuất hiện trong mắt Trác Quân Đình.
- Hoan nghênh Diệp tiên sinh trở lại Giang Nam.
Trác Quân Đình khom người cúi đầu, để cho hơn một nghìn bảo vệ ở sau lưng cúi người hành lễ, trong miệng càng là hô to tên Diệp Hiên, cũng để cho nơi đỗ máy bay riêng này như muốn đinh tai nhứt óc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Diệp Hiên hơi ngẩn ra, không ngờ Trác Quân Đình lại bày ra chiến trận tới đón tiếp hắn lớn như vậy, hiển nhiên mình trở lại Giang Nam, cô gái này cực kỳ xem trọng.
- Quân Đình, khổ cực cho cô rồi.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu nói.
- Đây là việc thuộc hạ phải làm.
Trác Quân Đình cung kính lên tiếng, không dám có chút tự đắc nào.
Một chiếc xe xa hoa chạy ra, Trác Quân Đình mở cửa xe mời Diệp Hiên đi vào, sau đó có rất nhiều chiếc xe màu đen đi ở phía trước, Diệp Hiên cùng đoàn người cũng từ từ rời khỏi sân bay, chỉ là người dân ở gần sân bay đều rối rít suy đoán thân phận Diệp Hiên ra sao.
...
Tiểu trúc Thanh Vân.
Đây là một căn biệt thự siêu cấp, cho dù ngươi nghĩ đến cái gì, hoặc là những thứ không tưởng tượng nổi, thì cái siêu cấp biệt thự này cần cái gì đều có cái đó.
Cái siêu cấp biệt thự này dùng một năm để đắp thành, chính là Trác Quân Đình tự mình đốc kiến, không có ai biết chủ nhân tòa biệt thự này là ai, càng làm cho bên ngoài dồn dập suy đoán, Trác Quân Đình được xưng là Độc La Sát, vì sao phải tốn hao nhiều tiền của để chế tạo một tòa biệt thự xa hoa như thế.
Hôm nay, tiểu trúc Thanh Vân nghênh đón chủ nhân chân chính của nó.