- Cái này... ?
Diệp Hiên hơi ngẩn ra, không biết nên đáp ứng hay không.
- Phàm là người tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, đều có tư cách kế thừa Hỗn Độn Thiên Tâm ta, ngươi mượn lực lượng nhân quả liền có thể cảm ứng được Hỗn Độn Thiên Tâm tồn tại, chuyện này liền nhờ ngươi.
Nhân Đạo Chủ Nhân nói đến đây có chút dừng lại, như là đang cân nhắc thứ gì, trọn vẹn trầm mặc mấy hơi thở lại lần nữa nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Chỉ là đệ tử này của ta, tính tình nàng quá mức cương liệt, mặc dù tư chất vạn cổ vô song, nhưng làm chuyện gì cũng quá xúc động, nếu như nàng không thích hợp kế thừa vị trí chí cường, vậy ngươi liền một lần nữa tìm một ngươi mà người công nhận.
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu.
Được lời hứa hẹn của Diệp Hiên, Nhân Đạo Chủ Nhân không màng danh lợi cười một tiếng, chỉ là trong mắt còn có một vệt đau thương thủy chung chưa từng tán đi.
- Diệp tiểu đệ, mặc dù bây giờ là nguyên hội thứ mười, nhưng thời gian còn lại cho ngươi không nhiều, ngươi không chỉ vừa bị vạn cổ chí cường để mắt tới, càng bị nhân vật cấm kỵ bức bách nắm giữ, ngươi chỉ có không ngừng làm bản thân lớn mạnh, đây mới là đường ra duy nhất của ngươi. Đáng tiếc, một thân tu vi ta mất hết, nếu không chắc chắn có thể thành toàn cho ngươi, chỉ là ta tin tưởng ngươi cho dù không có ta trợ giúp, cũng nhất định có thể trở thành chí cường.
Hiện tại nguyên hội thứ mười đã sắp qua một nửa, phàm là người có dã tâm đều đang mưu đoạt cái ghế vạn cổ chí cường nguyên hội kế tiếp. Những người này không thiếu các thiên kiêu, cũng không thiếu yêu nghiệt nghịch thiên, càng có rất nhiều một đến hai thiên tài vạn cổ vô song ẩn tàng lần lượt xuất thế. Nếu như ngươi có thể trở thành vạn cổ chí cường một nguyên hội, bằng ngươi mở ra mười hai đạo Thiên Môn, hẳn là có thể không sợ nhân vật cấm kỵ.
Nhân Đạo Chủ Nhân nói rất nhiều rất nhiều, nàng đang không ngừng căn dặn Diệp Hiên phải chú ý những gì.
- Còn có, ngươi phải nhớ cho kỹ một chuyện cuối cùng, đây cũng là chuyện liên quan tới đại sự của ngươi.
Khí tức Nhân Đạo Chủ Nhân càng ngày càng yếu, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi nàng hồi quang phản chiếu mừng rỡ, cực kỳ trịnh trọng nhìn về phía Diệp Hiên.
- Kiếp Tiên Thuật cùng Thôn Thiên Ma Công của ngươi, ngươi có thể tu luyện nhanh chóng như vậy, thoát không được quan hệ cùng hai môn bí pháp thôn phệ này. Nhưng vạn sự vạn vật đều có hai mặt, mặc dù hai môn bí pháp thôn phệ này vô cùng bá đạo, nhưng cũng có tai hoạ ngầm cực đại, có lẽ bình thường không nhìn ra, nhưng vào lúc ngươi thành đạo, oán khí sinh linh ngươi thôn phệ liền sẽ bạo phát phản phệ, cho nên ngươi phải chuẩn bị sớm, trước khi trở thành vạn cổ chí cường, nên tiêu trừ loại hoạ ngầm này.
- Ta nên làm như thế nào?
Liên quan đến tu tự thân vi, Diệp Hiên trịnh trọng.
- Trong lực lượng thập đại chí cường, chỉ có lực lượng nhân quả của ta mới có thể trợ giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp đến đại thành, liền có thể trảm đoạn sinh linh oán niệm mà ngươi thôn phệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn đem Vạn Trượng Hồng Trần Pháp hoàn chỉnh đưa cho ngươi.
- Nhân quả tương sinh, báo ứng xác đáng, chỉ cần ngươi có thể luyện ra nhân quả đại đạo, liền có thể trảm đoạn những oán niệm nhân quả này, chuyện này ngươi phải nhớ cho kỹ.
Nhân Đạo Chủ Nhân đang bàn giao những lời sau cùng.
Lúc này.
Tử khí trên người Nhân Đạo Chủ Nhân càng thêm nồng đậm, quanh thân một điểm sinh cơ cũng không còn, hai mắt bắt đầu dần dần hoảng hốt, hiển nhiên chạy tới mức đèn cạn dầu.
- Vì sao ngươi lại đối tốt với ta?
Diệp Hiên phức tạp nói.
- Bởi vì đã có một đoạn thời gian vui sướng!
Nhân Đạo Chủ Nhân không màng danh lợi mỉm cười, hai mắt nàng từ từ khép kín, cả người triệt để mất đi sinh cơ, chân chính vẫn lạc giữa thiên địa.
Thiên địa im ắng, yên lặng như tờ.
Nhân Đạo Chủ Nhân đã chết đi, chỉ có nụ cười của nàng là còn treo trên mặt, Diệp Hiên kinh ngạc nhìn nữ nhân này chết đi, thật lâu không có mở miệng.
Mặt trời lên cao mặt trăng lặn xuống, đấu chuyển tinh di.
Diệp Hiên như là tuyên cổ bàn thạch, hai mắt khô tịch ngưng trệ, cho đến ba ngày sau, khi mặt trời vừa mọc lên, hắn rốt cuộc cũng cử động.
Hắn vì Nhân Đạo Chủ Nhân mà chôn cất nàng, càng vì nàng lập xuống mộ bia, hắn nhìn qua mộ bia trước mắt, một nụ cười tự giễu phác hoạ trên khóe miệng của hắn.
Vạn cổ chí cường lại như thế nào?
Vũ trụ độc tôn thì đã làm sao?
Cuối cùng cũng hóa thành một đống đất vàng thổi phồng, vĩnh viễn tan biến trong vũ trụ hỗn độn.
Cho đến thời khắc này, Diệp Hiên đột nhiên phát hiện.
Mặc kệ là vạn cổ chí cường cũng tốt, hay là nhân vật cấm kỵ cũng được, chỉ cần thân ngươi ở trong hỗn độn vũ trụ, ngươi bất quá chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Ông trời muốn ngươi vong, ngươi không thể không vong.
Ông trời muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết.
Cái gọi là nghịch thiên hành sự, cái gọi là vi phạm ý chí hỗn độn, đây chính là Nhân Đạo Chủ Nhân tìm đường chết.
Nếu như nàng không chiêu đến kiếp nạn cấm kỵ, nếu như nàng an tâm làm vạn cổ chí cường của nàng, nàng cũng sẽ không vẫn lạc.
- Tu sĩ chúng ta, nghịch thiên mà đi, chỉ là con đường này quá mức gian khổ, đấu cùng trời, đấu với đất, đấu với người. Hắn vui vô biên, hắn vui vô biên, tuyệt diệu, tuyệt diệu!
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời cười to đi xa, chỉ là bóng lưng của hắn lộ vẻ bi thương cô tịch, Nhân Đạo Chủ Nhân chết thật sự khiến hắn cảm thấy xúc động.
Đắp cao nấm mộ, chôn cất chí cường, xem khắp hỗn độn vũ trụ, có người nào tin tưởng vạn cổ chí cường lại chết đâu?