Thành phố Giang Nam ở Hạ quốc mà nói chỉ là một nơi cấp thành thị, tự nhiên không thể so sánh với đại đô thị kinh đô, chỉ là mấy ngày nay thành phố Giang Nam lại đột nhiên náo nhiệt lên.
Cổ võ giả, dị năng giả, còn có người của Phật Giáo dồn dập đi tới thành phố Giang Nam, hơn nữa, ký giả của các đài truyền hình lớn càng là dồn dập kéo tới, tất cả bọn họ đều muốn nhìn một chút, muốn tận mắt thấy Thôn Chính Hạo Nguyệt đến nhà khiêu chiến Diệp Hiên, cuối cùng sẽ có kết quả gì.
Muôn người đều đổ xô ra đường, các quần chúng cuộn trào tinh thần mãnh liệt.
Một trận chiến này đều được người dân cả nước chú tâm, nguyên nhân là Kiếm Thần hộ quốc - Diệp Lăng Thiên thảm bại trong tay Đông Doanh, chuyện này đối với người dân Hạ quốc mà nói chính là chuyện tuyệt đối không thể tiếp thu được.
Thôn Chính Hạo Nguyệt mặc đồng phục võ sĩ Đông Doanh, sau lưng còn có hai gã tôi tớ đi cùng, đang cùng nhau bước chậm tới tiểu trúc Thanh Vân, mà ở sau lưng hắn, có trên vạn người cũng đang bước nhanh theo.
Trong những người này có võ giả tiên thiên, còn có dị năng giả cấp độ S, các đại nhân vật của các thế lực lớn, các nhân vật nổi tiếng của quân chính thương tam giới, cũng có người dân bình thường của Hạ quốc, tất nhiên còn có ký giả của các đài truyền hình lớn.
Hình hình sắc sắc, đủ các ngành các nghề, trận chiến này dẫn động tới tất cả mọi người, bởi vì đây là cuộc chiến tôn nghiêm của Hạ quốc, nếu như thua bởi võ giả đi ra từ tiểu quốc Đạn Hoàn, Hạ quốc làm sao còn chỗ đứng trên thế giới?
Thôn Chính Hạo Nguyệt mỉm cười, chỉ là nụ cười của hắn lại tràn đầy vẻ không coi ai ra gì, hắn tựu như muốn ra một đao chém chết Diệp Hiên ở trước mặt người của Hạ quốc, khiến đám người Hạ quốc ngu xuẩn này biết, ai mới là đệ nhất cao thủ Đông Phương.
Trước cửa tiểu trúc Thanh Vân.
Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần đứng sóng vai nhau, hai gã thân vệ Tử Thần đứng ở hai bên cửa, cho đến khi phía xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, khóe miệng Hoàng bàn tử mới câu một nụ cười thâm độc, nhẹ giọng nói với Cố Bắc Thần:
- Bắc Thần, nhìn cho thật kỹ, xem ta là làm sao giết chết tên phế vật này.
- Ah!
Cố Bắc Thần cười lạnh nói:
- Hoàng bàn tử, binh khí trong tay đối phương là Yêu Đao Thôn Chính, ngay cả Diệp Lăng Thiên đều bại ở trong tay của hắn, tuy ngươi hèn hạ vô sỉ, quỷ kế đa đoan, nhưng nếu chẳng may thất thủ, ta xem ngươi giao phó với Diệp tiên sinh như thế nào.
- Ah, chẳng qua chỉ là là Uy Khấu (*) Đông Doanh, giết hắn dễ như trở bàn tay.
(*) Uy khấu (giặc lùn) được dùng ở Trung Quốc và Triều Tiên như một từ ngữ để miệt thị lực lượng xâm lăng Nhật Bản.
Hoàng bàn tử dữ tợn lên tiếng.
Lúc hai người đối thoại Thôn Chính Hạo Nguyệt đã đi tới trước cửa tiểu trúc Thanh Vân, cũng là ở nơi lúc này, ký giả các đài truyền hình lớn đã dồn dập chụp ảnh, những ánh đèn loang loáng chói mắt, còn có tiếng huyên náo từ trong đám người truyền đến.
- Chủ nhân Thôn Chính Hạo Nguyệt nhà ta, hôm nay đến cửa khiêu chiến với Diệp Hiên tiên sinh, đây là chiến thiếp của chủ nhân nhà ta, cũng xin Diệp Hiên tiên sinh đi ra đánh một trận.
Một gã tôi tớ với khuôn mặt kiêu căng, cầm trong tay chiến thiếp màu bạc ném tới Hoàng bàn tử.
Chiến thiếp tới tay, Hoàng bàn tử mỉm cười, trước camera của các đài truyền hình, hắn trực tiếp xé nát chiến thiếp, thuận tay ném ở trên đất, mà điều này cũng làm cho Thôn Chính Hạo Nguyệt hơi biến sắc, đôi mắt xuất hiện một tia sát cơ âm lãnh.
- Uy Khấu nho nhỏ há lại xứng để chủ nhân nhà ta ra tay?
Xoạt!
Hoàng bàn tử vừa nói ra lời này, trong đám người đã lập tức truyền đến tiếng xôn xao, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, lẽ nào cái vị Diệp tiên sinh này cũng không tính tiếp nhận lời khiêu chiến của Thôn Chính Hạo Nguyệt sao?
- Diệp Hiên cũng chỉ như thế, xem ra cũng chỉ là một hạng người sóng lớn được hư danh.
Thôn Chính Hạo Nguyệt đi nhanh về phía trước, quanh thân cương khí lạnh lùng nghiêm nghị, càng là cười lạnh với rất nhiều người của Hạ quốc, nói:
- Đường đường là Hạ quốc, nhưng lại không có một người là đối thủ của ta, nếu tên Diệp Hiên này đã tránh né không ra quyết chiến, ta sẽ tự mình tháo dỡ tiểu trúc Thanh Vân của hắn, đưa hắn chết dưới đao của ta, cho đám người Hạ quốc ngu xuẩn các ngươi đây kiến thức một phen lợi hại của võ giả Đông Doanh ta.
Nhục nhã, trần truồng nhục nhã, khi Thôn Chính Hạo Nguyệt nói ra những lời này, không chỉ có những người Hạ quốc ở nơi đây, mà cả những người ngồi ở trước ti vi, mỗi người đều đỏ cả mặt lên, trong lòng cũng trở nên cực kỳ tức giận.
- Anh bạn này, cũng xin mời Diệp tiên sinh đi ra đánh một trận.
- Không sai, nếu như ngay cả Diệp tiên sinh đều tránh không ra quyết chiến, há lại không để cho các quốc gia chế nhạo Hạ quốc ta không người?
- Mời xin Diệp tiên sinh xuất chiến.
Quần chúng cuộn trào mãnh liệt, như sóng triều phập phồng, những lời khẩn cầu đang không ngừng truyền đến, mà điều này cũng khiến cho Thôn Chính Hạo Nguyệt liên tục cười lạnh, đôi mắt nhìn về phía Hoàng bàn tử hí ngược tột cùng.
- Mời các vị an tĩnh, không được làm ầm ĩ giấc ngủ trưa của tiên sinh nhà ta.
Sắc mặt Hoàng bàn tử lạnh lẽo, hắn biết rất rõ, lúc này Diệp Hiên đang trong lúc ngủ trưa, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà mình đều xử lý không tốt, vậy chẳng phải sẽ làm cho Diệp Hiên trách cứ.
- Giấc ngủ trưa?
- Chuyện này... Chuyện này... ?
Trong đám người vang lên những tiếng kinh ngạc, tất cả mọi người đều không ngờ, ở tại thời khắc mấu chốt này, vị Diệp tiên sinh kia lại vẫn đang ngủ trưa.
- Hừ, cố làm ra vẻ, để ta tháo dỡ cái tiểu trúc Thanh Vân này của ngươi, nhìn xem con rùa đen rút đầu này đến cùng có trốn ở bên trong không.