Thôn Chính Hạo Nguyệt lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, bước ra một bước chợt xuất hiện ở trước cửa lớn, xung quanh mang theo cương khí cuồng bạo, hiển nhiên hắn muốn đánh nổ nát cửa mà mạnh mẽ xông vào.
- Uy Khấu nho nhỏ, ngươi là đang tìm cái chết.
Khóe miệng Hoàng bàn tử câu lên nụ cười thâm độc, quanh thân tràn ngập ra huyết quang, cái bàn tay to tướng kia càng là quỷ dị biến thành màu xanh lét, còn có một mùi tanh hôi tràn ngập ra.
- Thi Độc Chưởng.
Hoàng bàn tử bỗng nhiên đánh ra một chưởng tới Thôn Chính Hạo Nguyệt, tuyệt độc cương phong kinh khủng kia trong nháy mắt bao phủ người này, cũng để cho sắc mặt Thôn Chính Hạo Nguyệt đại biến, hắn cuồng bạo rút lui, ống tay áo nhẹ phẩy, một cơn gió xuất hiện, thổi cương khí tuyệt độc quanh mình về phương xa.
Xì xì xì!
Một màn đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy một gốc cây già trăm năm nơi xa bị cương khí tuyệt độc nhiễm lấy, thân cây trong nháy mắt khô bại, cành lá xanh tươi hóa thành khô vàng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, gốc cây già trăm năm này lại biến thành một đống gỗ vụn, cảnh tượng vô cùng đáng sợ kinh người.
- Chưởng pháp thật thâm độc!
Khóe miệng Thôn Chính Hạo Nguyệt giật một cái, đáy lòng chợt khiến cả người lạnh lên, nếu không phải hắn lui nhanh thì cái chưởng pháp thâm độc này đã để cho hắn chịu thiệt thòi lớn.
Thôn Chính Hạo Nguyệt kiêu căng, bây giờ rốt cục cũng phải bắt đầu nhìn thẳng đến Hoàng bàn tử, Thôn Chính Yêu Đao trong tay bị hắn chậm rãi nhấc lên, đôi mắt tràn ngập sát cơ khủng bố.
- Có thể tu luyện được chưởng pháp âm độc như vậy, xem ra ngươi cũng cũng không phải hạng người lương thiện gì, ngươi có tư cách chết ở dưới Thôn Chính Yêu Đao.
Miếng vải đen quấn quanh trên Yêu Đao được từ từ mở ra, một mảnh hàn quang u ám đang từ từ nở rộ, càng làm cho hư không tám phương mơ hồ truyền đến âm thanh lệ quỷ tru lên, làm cho mọi người ở tại đây mọc lên cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Cẩn thận, thanh Thôn Chính Yêu Đao này vô cùng tà môn, Diệp Kiếm Thần chính là thua ở dưới thanh đao này.
Có võ giả tiên thiên lên tiếng nhắc nhở Hoàng bàn tử, rất sợ Hoàng bàn tử không biết thanh đao này lợi hại như thế nào.
- Thôn Chính Yêu Đao? Chỉ sợ ngươi không vận dụng được cây đao này chứ?
Hoàng bàn tử thâm độc nhe răng cười, đôi mắt xuất hiện vẻ đắc ý, cả người vào thời khắc này cũng bất chợt ra tay, một đôi tay xanh lét cuồng bạo vỗ tới Thôn Chính Hạo Nguyệt.
- Ngươi muốn chết.
Thôn Chính Hạo Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, hai tay hắn cầm Yêu Đao, vào thời khắc này bỗng nhiên nâng lên, giống như sau một khắc tựa như muốn chém chết Hoàng bàn tử ngay tại đây.
Phốc!
Chợt, không đợi Thôn Chính Hạo Nguyệt bổ ra đao này, mặt mũi của hắn bỗng nhiên xanh lét lên, khóe miệng chảy ra rất nhiều máu đen, Thôn Chính Yêu Đao trong tay vào thời khắc này cũng rớt xuống đất.
- Chết đi!
Ầm!
Hoàng bàn tử tàn nhẫn nhe răng cười, Thi Độc Chưởng bỗng nhiên đánh vào trên ngực Thôn Chính Hạo Nguyệt, trực tiếp lật úp người này trên mặt đất, đương nhiên đã làm cho Thôn Chính Hạo Nguyệt ngay cả sức để hoàn thủ cũng không có.
Một màn như thế, triệt để làm cho mọi người ở tại đây toàn bộ đều dại ra, tất cả mọi người đều không ngờ, Thôn Chính Hạo Nguyệt đáng sợ như vậy, vậy mà lại thua ở trong tay một hạng người vô danh, hơn nữa người này chỉ là người hầu bên cạnh Diệp Hiên.
Yên lặng, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Hơn vạn người Hạ quốc, lúc này đã trở nên tĩnh mịch không tiếng động, qua hơn mười hơi thở mới vang lên tiếng hoan hô gần chết.
Máu tươi không cầm được mà chảy ra từ trong miệng Thôn Chính Hạo Nguyệt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt nhìn Hoàng bàn tử mang đầy sự tức giận.
- Ngươi thật đê tiện, lại hạ độc với ta?
Thôn Chính Hạo Nguyệt tức giận lên tiếng.
- Buồn cười, thực sự là quá buồn cười, nếu ta là hèn hạ vô sỉ, thì ngươi so với ta cũng không có gì khác biệt, ngươi chớ quên, ngươi có thể đánh bại Diệp Lăng Thiên, lúc đó chẳng phải chính là dựa vào chuôi Thôn Chính Yêu Đao này sao?
- Nếu ngươi đã có thể dựa vào vũ khí đế thắng, vì sao ta không thể dựa vào độc vật giết chết ngươi?
Hoàng bàn tử cười lạnh.
Theo những lời Hoàng bàn tử vừa nói ra, sắc mặt Thôn Chính Hạo Nguyệt cũng trở nên tái nhợt, càng muốn lớn tiếng cãi lại, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại không biết nên nói cái gì.
- Tốt tốt tốt, hôm nay Thôn Chính Hạo Nguyệt ta chịu thua, chỉ là ngươi phải nói cho ta hiểu rõ, ngươi hạ độc đối với ta, vì sao ta ngay cả một chút cảm giác cũng không có?
Thôn Chính Hạo Nguyệt lên tiếng gầm nhẹ, hiển nhiên không biết mình thua ở chỗ nào.
- Đi tới chỗ Diêm Vương mà hỏi đáp án đi.
Hoàng bàn tử bước chậm đến, nụ cười trên mặt cực kỳ dữ tợn, hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Thôn Chính Hạo Nguyệt, mà điều này cũng làm cho sắc mặt Thôn Chính Hạo Nguyệt đại biến, nói:
- Ta đã chịu thua, lẽ nào ngươi còn muốn giết ta hay sao?
- Ngươi thật đúng là ngu xuẩn.
Hoàng bàn tử đã đi tới trước người Thôn Chính Hạo Nguyệt, nói:
- Có lẽ ta sẽ không thể thắng nếu đấu võ với ngươi, nhưng nếu ngươi đã dám khiêu khích tiên sinh nhà ta, vậy thì nên có giác ngộ đối với cái chết. Đi tìm cái chết đi.
Ở trong ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng của Thôn Chính Hạo Nguyệt, Hoàng bàn tử một tay chém đao ra, trực tiếp cắt đầu Thôn Chính Hạo Nguyệt rơi xuống đất, máu tươi thê diễm mà kinh khủng nhuộm đầy mặt đất, trông cực kỳ kinh khủng.
Tàn bạo thâm độc, tàn nhẫn vô tình, đây chính là những gì Hoàng bàn tử thể hiện ở trước mặt mọi người, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây ngay lúc này đều thật sự nhận thức được Hoàng bàn tử, còn có người sợ hãi đến hai chân đang phát run.
Nhặt Thôn Chính Yêu Đao lên, Hoàng bàn tử liếc mắt nhìn đám người xung quanh, mà sau đó lại mỉm cười nói:
- Tiên sinh nhà ta không tiếp khách, cũng hy vọng chư vị sau này đừng tới cửa quấy rầy, mời các vị trở về đi.