Lý Thái Sơ không bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ phức tạp.
Trước đó.
Kỳ thực Lý Thái Sơ một mực tìm kiếm Diệp Hiên, bởi vì tin đồn liên quan tới Diệp Hiên quá nhiều, miêu tả hắn cường đại bao nhiêu.
Càng có lời đồn nói hắn giết Cực Ma Chủ Nhân.
Đối với những sự tình hoang đường không bị trói buộc, Lý Thái Sơ tuyệt đối là không tin.
Hắn muốn tự mình tìm tới Diệp Hiên, một kiếm chém giết hắn, dùng cái này để chứng minh Lý Thái Sơ hắn phải mạnh mẽ hơn nhiều so với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, không chờ hắn tìm tới Diệp Hiên, tin tức liền truyền ra Diệp Hiên vẫn lạc, điều này cũng khiến cho hắn bất đắc dĩ từ bỏ.
Nhưng Lý Thái Sơ không nghĩ tới là, hắn lại gặp được người trong truyền thuyết ngay tại Bách Tử chiến tràng, hơn nữa vậy mà lại còn trở thành người hầu của hắn.
- Ngươi nói Quân Vô Song đang bế quan ở chỗ này, vì sao còn chưa thấy bóng dáng của nàng?
Hai người dạo bước trong mây, Diệp Hiên cũng không suy đoán tâm tư Lý Thái Sơ đang nghĩ cái gì, mà là thuận miệng hỏi ra tung tích Quân Vô Song.
- Không sai được, nàng nhất định là hoạt động tại khu vực này, nha đầu chết tiệt này cũng rất cuồng vọng, một mực độc lai độc vãng, có một lần suýt chút nũa là ta đã cùng nàng chiến một trận, chỉ là bị Khương Phù Sinh cản lại.
Lý Thái Sơ bừng tỉnh nói.
- Xem ra là nàng ẩn tàng khí tức, nếu không vì sao ta lại không tìm thấy nàng.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Mặc dù bộ phân thân này của hắn đã là Bất Hủ đại viên mãn, nhưng vẫn còn chênh lệch cực lớn cùng bản tôn, đối với việc Quân Vô Song ẩn tàng khí tức, thật sự là hắn không cảm ứng được.
Lý Thái Sơ!
Từ một thiên chi kiêu tử cao ngạo, dần dần chuyển hóa thành một chó săn, cũng bắt đầu như thiên lôi bị Diệp Hiên sai đâu đánh đó.
Không cần Diệp Hiên phân phó.
Lý Thái Sơ bước ra một bước, toàn thân kiếm ý thông thiên, kiếm ý kinh thiên đang nở rộ vô song.
- Quân Vô Song, ra gặp ta.
Thiên địa rung chuyển, tiếng rống rung trời, giọng Lý Thái Sơ tràn ngập thiên địa, dù Quân Vô Song đang bế quan tiềm tu, nhưng nhất định cũng sẽ bị giật mình tỉnh lại.
Quả nhiên!
Oanh!
Một luồng tử quang phóng lên tận trời, tuyệt đại thần nữ Quân Vô Song chớp mắt đã tới, dung mạo thanh lãnh kinh diễm đầy sương lạnh.
- Bọn ngươi là ai?
Khi thấy hai người Lý Thái Sơ cùng Diệp Hiên, Quân Vô Song hơi hơi ngạc nhiên, nội tâm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không tốt.
Chiếu theo lẽ mà nói, Lý Thái Sơ rơi vào trong tay Diệp Hiên, tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng hiện tại hai người cùng xuất hiện, lập tức khiến Quân Vô Song cảm thấy rất khó hiểu.
- Lý Thái Sơ, hắn không giết ngươi?
Quân Vô Song cau mày nói.
- Ta đã nhận hắn là chủ, tất nhiên hắn sẽ không giết ta.
Lý Thái Sơ lạnh lùng cười một tiếng.
- Hanh.
Trong giây lát Quân Vô Song hiểu rõ ràng, mà sau hừ lạnh nói:
- Thì ra ngươi cũng là hạng người ham sống sợ chết, vì muốn sống sót mà cam nguyện làm chó săn cho hắn.
Quân Vô Song vốn là có ấn tượng khá tốt đối với Lý Thái Sơ, nói cho cùng tu vi Lý Thái Sơ còn tại đó, đủ để phân cao thấp cùng nàng.
Nhưng hiện tại Quân Vô Song đối với Lý Thái Sơ là vô cùng khinh thị, trực tiếp khiến nàng định xuống một cái nhãn hiệu chó săn.
- Chó săn? Ha ha ha.
Lý Thái Sơ lên tiếng cười lớn, chỉ là khí tức càng phát ra băng hàn, ánh mắt nhìn về phía Quân Vô Song càng toát ra một vệt đùa cợt hí ngược.
Nếu như Quân Vô Song gặp qua bản tôn Diệp Hiên cường đại, chỉ sợ liền sẽ không nói những lời này.
Chỉ là cũng không quan trọng, một hồi sau Quân Vô Song cũng sẽ như hắn, đều sẽ trở thành người hầu cho Diệp Hiên, đến lúc đó xem nàng có nói mình là chó săn cho Diệp Hiên hay không.
- Quân Vô Song, ta khuyên ngươi đưa tay chịu trói, ngoan ngoãn theo làm thị nữ cho chủ nhân, vậy cũng không cần chủ nhân tự mình xuất thủ đem ngươi trấn áp.
Lý Thái Sơ cười lạnh nói.
- Phi.
Quân Vô Song đại nộ phỉ nhổ nói:
- Lý Thái Sơ, ngươi thật không biết xấu hổ, uổng công ta trước đó còn coi ngươi là đại địch, hiện tại xem ra ngươi cũng chỉ là một tiểu nhân vô năng mà thôi.
- Xú nha đầu, cho ngươi ba phần mặt mũi ngươi còn không phường nhuộm, hôm nay ta liền tự tay đem ngươi trấn áp.
Tranh tranh tranh!
Lục Diệt Sát Sinh, kiếm ý kinh thiên.
Bàn tay Lý Thái Sơ đặt lên trên đoạn kiếm, hắn tuy không phải là đối thủ của Diệp Hiên, nhưng ứng đối với Quân Vô Song hắn có thể nửa điểm không kém, ngược lại có lấy ý kích động.
- Chậm.
Không chờ Lý Thái Sơ động thủ, Diệp Hiên dạo bước mà đến, điều này cũng khiến cho Lý Thái Sơ hơi ngẩn ra, toàn thân kiếm ý đều tiêu tán không thấy.
- Tiểu nha đầu, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn trở về làm thị nữ, bằng không đợi ta ra tay nếu như đả thương ngươi, ngươi liền không còn cơ hội.
Diệp Hiên cười nói.
- Dõng dạc.
Quân Vô Song giận quá thành cười, nàng biết rõ Diệp Hiên đã tu tới Bất Hủ đại viên mãn, nhưng nàng cũng không phải là bùn nặn mà có thể cho Diệp Hiên tùy ý xoa nắn.
- Xem ra các ngươi rất có tự tin với chính mình?
Diệp Hiên cười, chỉ là hắn cười tà ác mà quỷ dị, khi nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Lý Thái Sơ, lập tức khiến sắc mặt Lý Thái Sơ trở nên cực kỳ cổ quái.
Lúc trước khi hắn cùng Diệp Hiên đánh cược, cũng là hiện ra nụ cười này, chỉ sợ lịch sử sẽ tái diễn lần nữa.
Quả nhiên.
Diệp Hiên mở miệng.
- Không bằng ngươi và ta đánh cược như thế nào?
- Cược cái gì?
Quân Vô Song khẽ giật mình.
- Liền cược trong cùng cảnh, ta có thể một kích trấn áp ngươi.
Diệp Hiên cười nói.