- Được, tôi nhất định sẽ đến.
Diệp Hiên tiếp nhận thiệp cưới, bước chậm đi ra khỏi quán cà phê, chỉ là không đi ra được mấy bước, Diệp Hiên bỗng nhiên xoay người lại nhìn Hạ Thanh Trúc, trầm giọng hỏi.
- Em không muốn nói gì đó với tôi sao?
Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh, Hạ Thanh Trúc cứng người lại, mà sau đó lại chậm rãi lắc đầu, không nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ là đáy mắt có một luồng hổ thẹn lặng yên xẹt qua.
Một nụ cười khẽ hiện ra từ trong khóe miệng của Diệp Hiên, hắn lại không chút dừng lại, bước chậm đi ra quán cà phê, cũng dần dần biến mất ở trong mắt Hạ Thanh Trúc.
Trong quán cà phê!
Hạ Thanh Trúc rủ đôi mi xuống, từng hàng thanh lệ không ngừng từ chảy ra, đợi cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đã treo đầy nước mắt.
- Diệp Hiên, đúng... Thật xin lỗi... Thật thật xin lỗi... anh đừng có trách em....
- Xem ra quả nhiên chị không có nói sai, hắn quả thật là một người vô tình, lần này cô làm không tệ, chỉ cần cô hoàn thành, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lúc đầu của thiếu nữ dần dần đổi sang âm u, âm thanh càng vô cùng lạnh lẽo, nào còn có dáng dấp thiếu nữ trước đó, ngược lại giống như một sát thủ khủng bố.
...
Trong tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng nhìn xa về phía bầu trời, đôi mắt của hắn tang thương mà thâm thúy, một âm thanh nỉ non chậm rãi thốt ra từ trong miệng hắn.
- Hạ Thanh Trúc, tôi đã cho em cơ hội, là chính em không biết quý trọng, vậy hãy để cho tôi xem một chút, em đến cùng là muốn làm những gì.
Con mắt là cửa sổ của tâm linh, cho dù một người diễn kỹ lại tinh xảo đến thế nào thì cũng ít nhiều lộ ra chân tướng.
Diệp Hiên rất hiểu Hạ Thanh Trúc, tuy người con gái này che giấu tốt, nhưng Diệp Hiên lại có thể từ ngay trong ánh mắt của cô mà nhìn ra vài thứ.
Hận, bất đắc dĩ, hổ thẹn, còn mang theo gì đó không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Mà thiếu nữ bên cạnh Hạ Thanh Trúc nhìn như là một người bình thường, nhưng lại không biết tu luyện công pháp gì mà có thể ẩn giấu toàn bộ tu vi của mình, ở trước mặt Diệp Hiên càng không dám có chút tiết lộ nào.
Nhưng Diệp Hiên là ai, hắn là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, càng thành tựu Bán Tiên Thể, hắn mẫn cảm nhất đối với khí tức, chỉ đơn giản là liếc mắt, Diệp Hiên đã nhìn ra thiếu nữ chính là một võ giả Tiên thiên.
Tuy Diệp Hiên không biết Hạ Thanh Trúc muốn làm những gì, nhưng những thứ này đều là râu ria, bởi vì Diệp Hiên biết, có chút đám kiến hôi đã nhẫn nại không được muốn ra tay với hắn, chỉ là sợ hãi tu vi của hắn không dám quang minh tiến đến, chỉ có thể mượn Hạ Thanh Trúc thủ, tới làm tai mắt của bọn hắn.
...
Bảy ngày sau.
Thành phố Giang Nam, khách sạn Caesar.
Các loại xe cộ xa hoa dừng sát ở trước cửa khách sạn, nhân vật nổi tiếng các giới dồn dập từ trong xe đi ra, gia chủ Hạ gia đầy mặt tươi cười, đang ôm quyền thi lễ chào đón tân khách.
Trong khách sạn Caesar.
Ba ba hai hai tân khách tụ tập ở một chỗ, bọn họ cầm ly rượu đỏ cười cười nói nói với nhau, giống như cũng không phải tới tham gia tiệc cưới, mà là tụ hội ở chỗ này vậy, nhưng khóe mắt bất cứ lúc nào cũng nhìn về phía ngoài cửa, giống như đang đợi người nào đó xuất hiện.
- Hôm nay là lễ đính hôn của tiểu nữ, các vị bạn bè có thể đến đây, Hạ Thiết Quân tôi vô cùng cảm thấy quang vinh và may mắn, hôm nay tôi ở đây kính các vị một ly.
Hạ Thiết Quân nâng chén lên kính các tân khách ở đây, có cũng là âm thanh đáp lại thưa thớt, điều này cũng làm cho mặt Hạ Thiết Quân đỏ lên, khuôn mặt hiện lên nụ cười lúng túng.
Kỳ thực, cái lễ đính hôn này, nhìn như thịnh đại xa hoa, thân phận tân khách đến thăm càng là bất phàm, nhưng những tân khách này căn bản cũng không phải nhìn mặt mũi Hạ gia mà đến, nguyên nhân bọn họ tới chỗ này, chính là bởi vì một người.
Diệp Hiên.
Đúng, chính là Diệp Hiên.
Từ lúc Diệp Hiên chiến bại Vũ Tuyệt Tiên, càng trở thành đệ nhất cao thủ Đông Phương, tất cả mọi người đều muốn dính dễn Diệp Hiên một ít giao tình, chỉ là Diệp Hiên mãi không tiếp khách, điều này cũng làm cho bọn họ rất bất đắc dĩ.
Mà Hạ gia đã từng là một trong bát đại gia tộc kinh đô, nhưng sớm đã suy tàn, không còn huy hoàng như ngày xưa nữa, nếu không phải tân khách khắp nơi biết Hạ Thanh Trúc đã từng có một đoạn tình cảm lưu luyến cùng Diệp Hiên, bọn họ căn bản cũng sẽ không có mặt.
Hôm nay tân khách khắp nơi đến đây, nói là tới tham gia lễ đính hôn của Hạ Thanh Trúc, không bằng nói là đang chờ đợi Diệp Hiên xuất hiện, nếu như Diệp Hiên có thể xuất hiện ở đây, chỉ cần dính lên được một chút giao tình, này cũng đủ để bọn họ nói khoác trọn đời.
- Bên ngoài đồn rằng, vị Diệp tiên sinh này cùng tiểu thư Hạ gia là bàn bè thuở nhỏ, các ngươi nói lời đồn đãi này có phải thật hay không?
- Ta thấy chưa chắc, nếu như hai người thật sự có tồn tại tình xưa, Hạ gia sao lại dám gả nữ nhi lấy chồng ở tận Đông Doanh, chẳng lẽ không sợ cái vị Diệp tiên sinh này tức giận?
- Ai, lúc đầu ta cho rằng Diệp Hiên sẽ tới, nhưng bây giờ xem ra, hôm nay đã đi một chuyến uổng công.
Tân khách khắp nơi thấp giọng đàm luận, tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rơi hết vào trong tai Hạ Thiết Quân, điều này cũng làm cho hắn đỏ bừng cả mặt, trong mắt lại đầy bất đắc dĩ cùng hối hận.
Không trách Hạ Thiết Quân hối hận, năm đó hắn vẫn là gia chủ Hạ gia, lại cực lực phản đối Hạ Thanh Trúc và Diệp Hiên, nhưng một năm trôi qua, người thiếu niên hắn đã từng bị hắn xem thường kia đã lớn lên thành đối tượng thế nhân kính úy, điều này làm sao có thể không khiến cho Hạ Thiết Quân cảm thấy thổn thức cho được?
- Diệp Hiên tiên sinh, đến!
Chợt.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô, càng làm cho tân khách ở đây ngẩn mặt ra, mà sau đó lại mừng như điên, dồn dập nhìn lại phía cửa.
Diệp Hiên, cả người mặc một bộ đồ màu đen, đang bước chậm đi tới phía mọi người, cho đến khi hắn đi tới vị trí trung tâm, tân khách khắp nơi đã vội vàng khom người chào hỏi, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ kích thích.