Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232 - Nước Mắt Tình Nhân

Chương 232 - Nước mắt tình nhân
Chương 232 - Nước mắt tình nhân

- Xin chào Diệp tiên sinh.

- Diệp tiên sinh, tôi là gia chủ Phương gia, đây là danh thiếp của tôi.

- Diệp tiên sinh...

Không đợi Hạ Thiết Quân tiến lên, chỉ thấy tân khách khắp nơi đã nhanh chóng đi tới trước người Diệp Hiên, những âm thanh nịnh nọt dồn dập vang lên, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ kích động, càng là không ngừng giới thiệu chính mình với Diệp Hiên.

Cũng ở lúc này, Hạ Thiết Quân vội vàng đẩy mọi người ra, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Hiên, cười gượng nói:

- Diệp hiền chất, mau mau ngồi xuống.

Đối với sự nhiệt tình của Hạ Thiết Quân, biểu hiện của Diệp Hiên rất bình thản, bình thản giống như một hồ nước, không nở rộ một chút ngọn sóng nào.

Diệp Hiên nhớ rõ, lúc hắn còn niên thiếu chính là người đàn ông này từng nhìn xuống nói cho hắn, muốn hắn rời khỏi con gái của mình, càng nói với mình, hắn căn bản chỉ là kẻ bị Diệp gia vứt bỏ, làm sao có thể xứng với con gái của hắn.

Thời gian như thoi đưa.

Người thiếu niên đã từng hèn mọn kia bây giờ lớn lên lại thành khủng long của bầu trời, mà Hạ Thiết Quân lúc trước bây giờ lại chỉ là một con kiến hôi tầm thường, đây có lẽ là đau nhức cả đời trong lòng Hạ Thiết Quân.

Được Hạ Thiết Quân dẫn dắt, Diệp Hiên ngồi xuống vị trí hàng thứ nhất, cũng ngay lúc này, buổi lễ đính hôn rốt cục cũng được tiến hành.

Âm nhạc ưu nhã uyển chuyển du dương, thảm đỏ tươi đẹp được trải ra, trên thảm đỏ phủ kín hoa tươi, hai bóng người đang ở phần cuối thảm đỏ đi tới.

Một bộ áo cưới trắng tinh, trong trẻo lạnh lùng mà cao quý, xương quai xanh tinh xảo được lộ ra, da thịt trắng nõn như ngà voi đang nở rộ trong ánh sáng, Hạ Thanh Trúc thật sự rất đẹp, đây là một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng mà không mất đi sự ưu mỹ, lúc này đang ở kéo cánh tay chàng trai bên cạnh, từ từ đi tới mục sư phía trước.

Chàng trai bên cạnh Hạ Thanh Trúc mặc một bộ ki-mô-nô Đông Doanh, tuổi của hắn ước chừng khoảng trên dưới hai mươi, dung nhan vô cùng tuấn tú, chỉ là thời khắc này sắc mặt lại có chút tái nhợt, đôi mắt càng lộ vẻ phiêu hốt bất định.

Cho đến khi hai người theo đi qua bên người Diệp Hiên, Diệp Hiên cũng biểu hiện rất bình tĩnh, hắn đạm nhiên nhìn bóng lưng Hạ Thanh Trúc, đôi mắt có chút phiêu hốt.

Một năm kia, hắn non nớt xanh miết.

Một năm kia, cô là mối tình đầu.

Thiếu niên Diệp Hiên đã từng có một mơ ước, đó chính là tự mình mặc chiếc sao cưới trắng tinh khiết cho Hạ Thanh Trúc, thật giống như hiện tại, nắm lấy tay cô, được mục sư làm nhân chứng, cử hành một buổi hôn lễ thật lớn.

Chỉ là, bốn năm cuộc đời ở huyết hải làm cho hắn dần dần thành thục và trường đại, mộng tưởng đã từng có ở trong lòng Diệp Hiên bây giờ xem ra, kỳ thực cũng chỉ là một câu chuyện cười.

Khúc nhạc hôn lễ được tấu vang, một đôi trai gái được mục sư chúc phúc hạ trao đổi nhẫn đính hôn cho nhau, nghi thức đính hôn vừa xong, tân khách ở đây cũng dồn dập vỗ tay.

Ba —— ba —— ba.

Diệp Hiên mỉm cười vỗ tay, gần giống như thật sự tới tham gia buổi tiệc cưới này, cũng mang đến chúc phúc chân thành nhất của hắn.

Nghi thức kết thúc, một buổi tiệc rượu xa hoa được khai mở, Hạ Thanh Trúc cùng chàng trai bên cạnh đi mời rượu tân khách, biểu thị lòng cảm ơn của họ đến mọi người.

Diệp Hiên, người được thế gian chú ý, Hạ Thanh Trúc chầm chậm đi tới chỗ Diệp Hiên, tân khách ở đây lập tức yên lặng không một tiếng động, càng dồn dập đưa mắt tập trung đến chỗ Diệp Hiên, trong mắt mỗi người đều mang đầy vẻ kỳ dị.

Hiển nhiên, bên ngoài đồn đãi Diệp Hiên cùng Hạ Thanh Trúc có tình bạn cố tri, vẫn luôn không có được chứng thực, nhưng hôm nay là đại hôn của Hạ Thanh Trúc, Diệp Hiên lại thật sự xuất hiện, hiển nhiên lời đồn này cũng không phải bắn tên không đích, điều này cũng làm cho trong lòng các tân khách dâng lên các loại tâm tư.

- Này, các ông nói cái vị Diệp tiên sinh này có thể hoành đao đoạt ái (*), trực tiếp mang Hạ Thanh Trúc rời khỏi nơi đây hay không?

(*) Cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

- Ngươi xem phim quá nhiều rồi phải không? Nếu như Diệp tiên sinh thật muốn làm như vậy thì sớm đã ra tay rồi, Hạ gia sao dám ngăn cản?

- Không sai, cẩu huyết như thế chỉ có trong phim ảnh mới có, nếu như Diệp tiên sinh thật làm như thế, chỉ sợ Hạ gia càng vui, phải biết rằng dựa vào uy danh đệ nhất cao thủ Đông Phương, đã có thể trực tiếp làm cho Hạ gia lần nữa quật khởi.

Tân khách ở đây nghị luận ầm ỉ, tất cả đều nhìn kỹ sự việc phát triển.

Trong ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, Hạ Thanh Trúc cùng chú rể Đông Doanh đi tới trước mặt Diệp Hiên, còn có nhân viên tạp vụ bưng tới một bình rượu, khom người ở một bên Hạ Thanh Trúc.

Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh, Hạ Thanh Trúc nhỏ bé cắn đôi môi, khổ sở nói:

- Diệp Hiên, cám ơn anh có thể tới tham gia hôn lễ của em.

- Ngày xưa, lúc còn trẻ ta có một mơ ước, đó chính là tự mình mặc áo cưới cho em, tuy giấc mộng này không có thực hiện được, nhưng hôm nay có thể thấy được em mặc trên mình bộ áo cưới, cũng là lúc ta đã đạt thành nguyện vọng khi đó.

Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, mang đến một loại cảm giác ninh tĩnh đạm nhiên.

- Diệp... Diệp huynh... Cảm tạ ngài tới tham gia hôn lễ của tôi với Thanh Trúc... Tiểu đệ mời ngài một ly.

Sắc mặt chú rể Đông Doanh nhợt nhạt, ngay cả âm thanh đều có chút khẽ run, nhưng vẫn đem rót đầy rượu chuyển tới Diệp Hiên.

- Anh rất sợ tôi?

Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy.

Tuy Diệp Hiên đang mỉm cười, nhưng hai chân chàng trai Đông Doanh này nhưng có chút như nhũn ra, cái trán càng không cầm được mà chảy đầy mồ hôi lạnh, những lời trong miệng càng có chút nói không được.

- Diệp Hiên, anh chớ để ý, chồng em chưa thấy qua cảnh đời gì, nhìn thấy nhân vật lớn như anh, lòng tự nhiên có chút khẩn trương.

Sắc mặt Hạ Thanh Trúc trắng bệch, vội vàng lên tiếng giải thích.

- Đúng... Đúng... Đúng... Chính là như vậy... Cũng xin Diệp huynh thứ tội.

Chàng trai Đông Doanh lau mồ hôi trên trán, càng là run rẩy nhỏ bé lên tiếng nói.

Xoạt!

Hạ Thanh Trúc nhấc bình rượu tới rót đầy vào ly, chỉ là hành động này của cô, lại làm cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, bởi vì Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm giác được, cánh tay Hạ Thanh Trúc rót rượu cho hắn kia đều đang khẽ run.

Bình Luận (0)
Comment