Sắc mặt Tôn Tiểu Phúc trở nên trịnh trọng, trong lòng đã bắt đầu đề phòng Diệp Hiên.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, nụ cười trên mặt biến mất, một tia âm lãnh xuất hiện ra, quỷ dị âm trầm nói:
- Ta muốn cặn kẽ tất cả tin tức về Thế Lực địa đầu xa ở Đông Doanh, còn có tất cả vị trí kho quân dụng Đông Doanh, chỉ cần ngươi hoàn thành những việc này cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi tiền tài cùng quyền lực không tưởng tượng nổi.
Theo những gì Diệp Hiên nói ra, sắc mặt Tôn Tiểu Phúc trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt đều lập tức mở thật to, run rẩy nhỏ bé nói:
- Kho... Kho quân dụng... Ngươi... Đến cùng là ai... Ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Làm cái gì?
Khóe miệng Diệp Hiên lộ một nụ cười nhạt, đôi mắt thâm độc, nói:
- Đương nhiên là muốn làm ít chuyện thú vị, dù sao tiểu quốc tham lam này đã an tĩnh lâu lắm rồi.
- Đại... Đại ca, ngài cứ xem như hôm nay tiểu đệ chưa có tới đây, tiểu đệ cũng chưa từng thấy qua ngài, cáo từ.
Tôn Tiểu Phúc xoay người rời khỏi, đi nhanh không dừng lại chút nào.
Tuy Diệp Hiên không nói cho hắn nge kế hoạch cụ thể, nhưng Tôn Tiểu Phúc cũng không phải người ngu, dính đến lực lượng quân sự của Đông Doanh, cái này căn bản là chuyện không cách nào tưởng tượng.
Tôn Tiểu Phúc tuy tham lam, càng là yêu mến tiền tài mỹ nữ, thế nhưng hắn càng trân quý tính mệnh của mình, hắn cũng không muốn biết Diệp Hiên có kế hoạch gì, bởi vì hắn đã nhìn ra, đối phương không phải phần tử khủng bố, thì cũng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện, nếu thật bị dính vào, chỉ sợ tại sao mình chết cũng không biết.
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể đi ra ngoài sao?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, lại làm cho bước chân Tôn Tiểu Phúc cứng lại, hơn mười người mặc đồ đen đã xuất hiện ở ngoài cửa, hiển nhiên Tôn Tiểu Phúc muốn rời khỏi nơi đây, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tôn Tiểu Phúc lập tức sợ run, hắn xoay người quỳ xuống trước mặt Diệp Hiên, lên tiếng kêu khóc nói:
- Đại ca, tiểu đệ trên có mẹ già tám mươi, dưới có vợ con phải nuôi, ngài hãy bỏ qua tiểu đệ đi.
- Sách sách sách!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, từ từ nâng Tôn Tiểu Phúc dậy, trên mặt mang nụ cười thân thiết, nói:
- Tiểu huynh đệ, trước đó cậu ở trên máy bay cùng tiếp viên hàng không Đông Doanh kia đùa giỡn với nhau không phải rất thoải mái à, chỉ cần cậu trung thành làm việc cho ta, những cô gái giống như thế này, ta có thể cho cậu mỗi ngày, càng có thể sở hữu gia tài đếm không hết mà ngồi hưởng phúc, đây không phải là rất tốt sao?
- Không được... Không tốt... Đại ca... Ta cầu xin ngài thả ta....
Tôn Tiểu Phúc sợ đến khóc thét, nếu như sớm biết là kết quả này, đánh chết hắn cũng sẽ không đến gần Diệp Hiên lúc ở trên máy bay, trong lòng càng hận chết cái cô tiếp viên hàng không kia.
Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Tôn Tiểu Phúc, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ đáng tiếc, tự nhiên thở dài nói:
- Nếu tiểu huynh đệ đã không muốn giúp ta, vậy cũng đừng trách đại ca ta tuyệt tình.
Diệp Hiên nói đến đây, nụ cười thân thiết trên khuôn mặt đã không thấy đâu nữa, sắc mặt cũng trở nên ác độc lên, giọng nói lạnh như băng nói:
- Người đâu, dẫn hắn đi, băm cho chó ăn.
- Vâng!
Hơn mười người mặc đồ đen nhanh chóng đi vào, căn bản không có bất kỳ lời nói nhảm gì, nâng như nâng chó chết mà kéo Tôn Tiểu Phúc ra ngoài, càng làm cho sắc mặt người này tái nhợt, lên tiếng hét lớn với Diệp Hiên:
- Đại ca tha mạng, tha mạng, ta đồng ý với ngài, ta đồng ý với ngài.
- Buông hắn xuống.
Diệp Hiên lại mỉm cười, cũng để cho hơn mười người kia nhanh chóng lui xuống, mà Tôn Tiểu Phúc sớm đã sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, trực tiếp xụi lơ ngay trên mặt đất, qua một hồi mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Diệp Hiên bước chậm đi tới trước người Tôn Tiểu Phúc, thân thiết vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ cần cậu trung thành làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi cậu. Người đâu, dẫn hắn xuống phía dưới hưởng thụ sự nhiệt tình của mỹ nữ Đông Doanh một phen.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, cũng để cho một người mặc đồ đen nâng Tôn Tiểu Phúc rời khỏi tiểu viện.
Cũng là ngay lúc này, một người quản gia trung niên lặng yên xuất hiện ở sau lưng Diệp Hiên, khuôn mặt hơi lộ ra nghi ngờ nói:
- Diệp tiên sinh, cái hạng người tam lưu này căn bản không thể trọng dụng, mặc kệ ngài có kế hoạch gì, chúng ta cũng nhất định sẽ hoàn thành.
- Ngươi tên là gì?
Diệp Hiên bình thản hỏi.
- Thuộc hạ gọi Ưng Nhất, là thành viên vòng ngoài của Minh Phủ, chuyên phụ trách tìm hiểu tin tức ở Đông Doanh.
Quản gia trung niên cúi đầu nói với Diệp Hiên.
- Hừ, tìm hiểu tin tức?
Diệp Hiên hừ lạnh lên tiếng, âm thanh rét lạnh nói:
- Nếu như các ngươi thật hữu dụng như vậy, vì sao không có lộ ra tin tức Thôn Chính Mỹ Tử đi đến Giang Nam? Càng để cho ta tự mình đi đến Đông Doanh?
Ầm!
Theo những lời của Diệp Hiên lọt vào tai, Ưng Nhất trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, hắn lập tức quỳ sát ở trước mặt Diệp Hiên, thân thể đều không cầm được mà run sợ, nói:
- Còn... Cũng xin Minh Quân trách phạt... Là... Là... Chúng ta vô dụng.
Đáng tiếc, đối với lời thỉnh tội của Ưng Nhất, Diệp Hiên cũng không quan tâm đến, điều này cũng làm cho người này khẽ cắn chặt răng, chợt lấy ra một thanh dao găm, bỗng nhiên cắt bỏ cánh tay trái của mình.
Phốc phốc.
Một tia máu tươi đẹp trào qua, chỉ thấy người này trực tiếp chặt đứt cánh tay, máu tươi đang không ngừng chảy ra, mà sau đó lại lần nữa dập đầu với Diệp Hiên, run rẩy nhỏ bé nói:
- Cũng xin Minh Quân thứ tội, thuộc hạ nhất định lấy công đền tội, tuyệt đố không phụ kỳ vọng của Minh Quân.
- Lần này bỏ qua, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nếu như còn có lần nữa, ngươi nghển cổ tự sát đi.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng.