- Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.
Ưng Nhất chịu đựng đau đớn cáo từ rời khỏi, hiển nhiên có thể giữ lại một cái mạng, đây đã là vạn may mắn trong bất hạnh.
Trong sân!
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, đối với đám thành viên Minh Phủ vòng ngoài này, trong lòng đã dâng lên sự bất mãn, hắn muốn chính là tinh anh, mà không phải loại phế vật tự đại này.
Còn Tôn Tiểu Phúc người này, tuy nhìn như tham lam háo sắc, nhưng lại có trật tự, càng hiểu rõ về Đông Doanh, đây mới là nhân tài Diệp Hiên hắn mong muốn, so với những thành viên Minh Phủ vòng ngoài thì cách nhau một trời một vực.
- Băm, cho chó ăn!
Một câu đơn giản lại tràn ngập sát cơ tàn nhẫn, lần nữa làm cho Tôn Tiểu Phúc thức dậy từ trong ác mộng, cho dù có hai cô gái Đông Doanh xinh tươi ngọt nước quấn quanh ở bên người, hắn cũng không có lòng dạ nào để ý tới.
Trời đêm như màn, ánh sao lốm đốm đầy trời.
Sắc mặt Tôn Tiểu Phúc phức tạp, cho đến khi qua hơn một tiếng đồng hồ, vẻ bất đắc dĩ lại hiện lên trên mặt hắn, hắn bước xuống giường đi tới tiểu viện trung tâm.
Trong sân.
Diệp Hiên ngồi dưới cây anh đào, hít thở lấy không khí tràn ngập ở quanh người, ngoài ra, hư không xung quanh lại còn truyền đến từng âm thanh nặng nề.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra, một tia huyết quang xẹt qua đáy mắt, đôi mắt nhìn về phía Tôn Tiểu Phúc xuất hiện một màu sắc thâm thúy.
- Đã hiểu rõ.
- Ừm.
- Vậy là tốt rồi.
Hai người đối thoại ngắn gọn, sau đó cũng không có nói thêm lời nào.
Nói rõ hơn là, Tôn Tiểu Phúc biết mình không có đường lui, nếu như không nghe theo lời Diệp Hiên, hắn chỉ có một con đường chết, mà trợ giúp Diệp Hiên ít ra còn có thể có một cái mạng để sống, cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý nhân gian.
Sinh tử có số, phú quý do trời, Tôn Tiểu Phúc hiểu rất rõ đạo lý này, hắn xuất hiện ở nơi này, chính là muốn cho Diệp Hiên thấy thái độ của mình.
- Đại nhân, chưởng quản căn cứ quân sự thủ đô Đông Doanh là Tân Điền Nhất Lang, chỉ cần khống chế hắn, tự nhiên có thể mở được cửa căn cứ quân sự, mà tiểu nhân có một người bạn là cấp dưới của người này, đang làm công tác báo cáo, hoàn toàn có thể tiếp xúc được với Tân Điền Nhất Lang.
Xích!
Diệp Hiên thuận tay ném một tấm thẻ màu vàng đen tới cho Tôn Tiểu Phúc, để cho người này nhanh chóng tiếp vào trong tay, lúc này giọng Diệp Hiên chậm rãi vang lên.
- Trong tấm thẻ này có một trăm triệu, mật mã là sáu số sau cùng của số thẻ, ta chỉ cho cậu ba ngày, từ Tân Điền Nhất Lang đến nửa số triều thần Đông Doanh, cậu đều phải mua chuộc được bọn họ.
- Uy bức lợi dụ cũng tốt, giết người lập uy cũng được, cho dù cậu dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải làm cho xong, ta chỉ muốn thấy được kết quả.
Diệp Hiên vừa dứt lời, đôi môi Tôn Tiểu Phúc đã run run, ánh mắt mang đầy vẻ hoảng sợ.
- Đại nhân, ngài yên tâm, ở Đông Doanh này, chỉ cần có tiền tài, những chuyện này cũng không thành vấn đề.
Tôn Tiểu Phúc cật lực để cho mình trấn định lại, sau đó lại khom người cúi đầu với Diệp Hiên.
- Đi đi, ba ngày sau đến đây tìm ta, nếu cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó cho cậu, ngươi nên biết cậu sẽ có kết quả gì.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Được, đại nhân.
Sắc mặt Tôn Tiểu Phúc phức tạp, thận trọng cất đi tấm thẻ vàng, sau đó theo hướng nước chảy đi ra ngoài tiểu trúc.
Bỗng nhiên, Tôn Tiểu Phúc quay bước, trở về nhìn Diệp Hiên, phức tạp nói:
- Đại nhân sẽ không sợ tôi lấy số tiền này đi mất sao?
- Cậu sẽ không, bởi vì cậu là người thông minh.
Diệp Hiên đạm mạc cười một tiếng, đôi mắt lần nữa khép kín, bước vào quá trình tự tu luyện của mình.
Tôn Tiểu Phúc liếc mắt nhìn Diệp Hiên thật sâu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bởi vì thời gian Diệp Hiên cho của hắn thật không nhiều lắm.
...
Một hồi sát lục không tiếng động đang lặng lẽ tiến hành, thủ đô Đông Doanh bình tĩnh lúc đầu, trong ba ngày đã liên tục có triều thần chết thảm trong nhà, làm cho cả thủ đô Đông Doanh bỗng nhấc lên sóng to gió lớn.
Đông Doanh, tiểu quốc nhiều đảo, trong đó hắc bang hoành hành, ở quốc gia này hắc bang chính là tổ chức hợp pháp, mà chỉ cần ngươi có tiền, những hắc bang này có thể làm tất cả mọi việc ngươi yêu cầu.
Tiền tài, mỹ nữ, giết người, từng việc đều có thể nắm trong tay, Tôn Tiểu Phúc dùng tiền tiến công, rất nhiều võ sĩ gia tộc các đại hắc bang Đông Doanh dồn dập theo lệnh Tôn Tiểu Phúc, cũng để cho thủ đô Đông Doanh bắt đầu rung chuyển thay đổi.
Mà cử động của Tôn Tiểu Phúc tự nhiên đã khiến cho hoàng thất Đông Doanh chú ý, càng triển khai điều tra Tôn Tiểu Phúc, nhưng Đông Doanh hoàng thất không biết, trong ba ngày ngắn ngủi, một nửa đại thần Đông Doanh đều bị hắn mua chuộc, càng giúp hắn đè xuống các cuộc giết người.
Mà những đại thần dẫu có chết bất khuất kia, toàn bộ cũng đều bị tổ chức sát thủ ám sát ở trong nhà, mấu chốt nhất là, vị chưởng quản căn cứ quân sự thủ đô Đông Doanh - Tân Điền Nhất Lang đã cùng Tôn Tiểu Phúc xưng huynh gọi đệ, mỗi ngày càng là rượu chè cờ bạc gái rú, hoàn toàn lưu luyến ở trong ôn nhu hương.
Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, khi tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu xuống tiểu trúc Đông Phương, Tôn Tiểu Phúc với quần áo gọn gàng xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên.
- Đại nhân, chuyện ngài giao cho tôi đã hoàn thành, Tân Điền Nhất Lang cũng đã cùng tôi kết làm anh em, không biết bước tiếp theo kế hoạch đại nhân muốn triển khai như thế nào?
Tôn Tiểu Phúc khom người cúi đầu, tự mình thả cực thấp.
- Tốt, cậu làm rất không tệ.
Diệp Hiên đứng ở dưới cây anh đào, khóe miệng câu lên một nụ cười hài lòng.
- Đi nói cho Tân Điền Nhất Lang, nói ngươi có một người bạn muốn quan sát căn cứ quân sự Đông Doanh một chút, ta muốn hắn sẽ không từ chối ngươi.