- Trong đệ tử đời thứ ba, vẫn là ngươi nghe lời nhất, không tệ không tệ.
Diệp Hiên suy nghĩ xoay chuyển, thản nhiên khen ngợi Diệp Huyền Ma một câu.
- Đệ tử không dám, tất cả đều là đệ tử nên làm.
Diệp Huyền Ma vội vàng khiêm tốn, sau đó hơi dừng lại nói:
- Tuy nhiên đệ tử có một câu không biết nên nói hay không.
- Nói đi.
Diệp Hiên nói.
- Diệp Phong Thiên cùng Oản Hồng Lăng đều là chí cường, một thần lao nho nhỏ chỉ sợ vây không được hai người, sư tôn ở đây tất nhiên không cần phải nói, nhưng nếu sư tôn rời khỏi, đệ tử chỉ sợ hai người hắn...?
Diệp Huyền Ma muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Bọn họ không dám.
Diệp Hiên nói.
- Sư tôn thiên uy, là đệ tử ngu dốt.
Sắc mặt Diệp Huyền Ma khẽ biến, vội vàng vỗ mông ngựa không lớn không nhỏ.
Đích xác, một tòa thần lao nho nhỏ tự nhiên vây không được hai đại chí cường, tuy nhiên chỉ cần Diệp Hiên còn sống một ngày, hai người này tuyệt đối không dám đi ra khỏi thần lao nửa bước.
Hơn nữa, Diệp Huyền Ma có chút hiểu rõ, sư tôn không có giết hai người, xem ra còn niệm tới một ít tình cũ, mình còn cần phải hảo hảo phỏng đoán tâm ý của sư tôn mới được.
- Sư tôn thiện tâm, không có giết bọn họ, chính là ân huệ lớn nhất đối với bọn họ, hy vọng hai người hắn có thể kịp thời hối hận, như thế mới cũng không phụ ân điển của sư tôn đối với bọn họ.
Diệp Huyền Ma cười nói.
- Thiện tâm?
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười nhìn về phía Diệp Huyền Ma nói:
- Đồ đệ tốt của ta, đây là lần đầu tiên có người nói ta có thiện tâm, tuy nhiên ngươi nói cũng đúng, vi sư không giết bọn họ, đích thật là đang cho bọn họ một cơ hội, càng là ân điển đối với bọn họ.
Diệp Huyền Ma xấu hổ cười bồi, càng nhìn không thấu Diệp Hiên, nội tâm càng không ngừng cảnh cáo mình.
Sau này ít nói chuyện ở trước mặt Diệp Hiên, để tránh nói câu nào đó không đúng đắc tội Diệp Hiên.
- Sư tôn, hiện tại hai người hắn bị nhốt ở trong thần lao, sinh mệnh thần điện cùng nhân đạo thần điện hoàn toàn vô chủ, nếu hai người thời gian dài không xuất hiện, hai đại chí cường đạo thống này tất sẽ sinh biến.
- Hơn nữa Phong Thiên sư đệ là người đứng đầu nguyên hội thứ mười một, nếu để cho người ta biết bị giam giữ ở chỗ của đệ tử, chỉ sợ sẽ gây ra sóng gió ngập trời.
Đôi mắt Diệp Huyền Ma vừa chuyển nói.
- Ngươi có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn về phía Diệp Huyền Ma, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của đối phương.
Nếu Diệp Hiên không đoán sai, Diệp Huyền Ma muốn nhân cơ hội này làm chủ nguyên hội thứ mười một, càng muốn tiếp quản toàn bộ hai đại chí cường đạo.
Quả nhiên.
Sắc mặt Diệp Huyền Ma đỏ lên, khom người bái Diệp Hiên:
- Đệ tử bất tài, nguyện ý vì sư tôn xông pha khói lửa không chối từ, càng to gan thỉnh cầu sư tôn nâng đỡ ta làm chủ của nguyên hội thứ mười một, tiếp quản đạo thống chí cường của hai người, như thế cũng có thể làm việc tốt hơn cho sư tôn.
Diệp Huyền Ma nói xong lời này, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Diệp Hiên, cũng không biết Diệp Hiên có đồng ý thỉnh cầu của hắn hay không.
Phải biết rằng Diệp Huyền Ma là một người rất thức thời, hắn càng hiểu mình chỉ là công cụ trong tay Diệp Hiên.
Lại nói một câu khó nghe một chút, cho dù hắn hóa thành chí cường, ở trong mắt Diệp Hiên cũng chỉ là một con chó, Diệp Hiên bảo hắn cắn ai thì hắn phải cắn người đó.
Tuy nhiên Diệp Huyền Ma cũng nhận ra hiện thực, cho dù là làm chó, hắn cũng phải làm chó mạnh nhất, ở trước mặt Diệp Hiên hèn mọn không thôi thì như thế nào, nhưng ở ngoài hắn chính là tồn tại chí cao vô thượng.
Đông —— đông —— đông.
Năm ngón tay Diệp Hiên gõ bàn, không ngừng phát ra âm thanh tràn ngập luật động, giống như đang suy nghĩ đề nghị của Diệp Huyền Ma.
Diệp Huyền Ma cũng khẩn trương chờ đợi, không biết Diệp Hiên có đồng ý mình hay không.
- Được.
Rốt cục, mười hơi thở qua đi, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, đồng ý thỉnh cầu này của Diệp Huyền Ma, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Huyền Ma mừng như điên, vội vàng khấu đầu cảm tạ.
Tâm thần Diệp Huyền Ma khẽ động, lần nữa nói với Diệp Hiên:
- Chỉ là đệ tử tiếp quản hai đại chí cường đạo thống, tất nhiên sẽ khiến cho chí cường khác chú ý, nhất là tam đại chí cường, đệ tử chỉ sợ...
Đối với tâm tư nhỏ của Diệp Huyền Ma, Diệp Hiên đã sớm nhìn thấu, nhưng đây cũng là một cơ hội cho chính Diệp Hiên.
- Nếu vi sư đã đồng ý ngươi, tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi phát ra thiệp mời chí cường mời bọn họ đến đây, đến lúc đó vi sư tự sẽ xuất hiện.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Đa tạ sư tôn, đệ tử hiện tại đi xuống chuẩn bị.
Trong lòng Diệp Huyền Ma mừng như điên, vội vàng cảm tạ Diệp Hiên, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn Diệp Huyền Ma hưng phấn rời khỏi, đôi mắt Diệp Hiên híp lại, vẻ thâm thúy xẹt qua đáy mắt hắn.
Diệp Huyền Ma là ai, Diệp Hiên rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, tên này cố ý làm ra vẻ, chỉ để mượn hắn để tạo thế, để đạt được mục đích trở thành người đứng đầu nguyên hội thứ mười một của mình.
Tuy nhiên Diệp Hiên cũng là lợi dụng hắn, dù sao Diệp Huyền Ma tạm thời trở thành người đứng đầu nguyên hội thứ mười một, thống lĩnh tam đại chí cường đạo thống, đối với Diệp Hiên mà nói, vẫn có chỗ tốt rất lớn.
Dù sao Diệp Huyền Ma cũng đủ nghe lời, Diệp Hiên bảo hắn cắn ai hắn sẽ đi cắn người đó, không dám vi phạm ý chí của Diệp Hiên.
Đương nhiên, đây là Diệp Hiên đủ cường đại, nếu Diệp Hiên không có tu vi hôm nay, Diệp Huyền Ma đã sớm thí sư, làm sao có thể hèn mọn với Diệp Hiên như hiện tại?