- Ngươi... ?
Sắc mặt 'Vô Tâm Nhân' đại biến, thần sắc cũng ngưng trọng tới cực điểm, bởi vì giờ khắc này Diệp Hiên còn cường đại hơn so với chí cường, vậy mà khiến tâm thần nàng cảm thấy sợ hãi run rẩy.
- Thiên pháp cấm kỵ tàn khuyết?
Nhãn lực 'Vô Tâm Nhân' cỡ nào, nàng đã sống qua năm tháng lâu dài, vỏn vẹn một ánh mắt liền nhìn ra pháp môn mà Diệp Hiên thi triển.
- Tính ra ngươi còn có chút nhãn lực, ngươi nghĩ hiện tại ta có thể giết ngươi hay không?
Đông —— đông —— đông!
Diệp Hiên dạo bước giữa trời, từng bước một đi tới 'Vô Tâm Nhân', theo mỗi một bước hắn bước ra, phiến đại địa mạt pháp này cũng đang rung động khủng bố, như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
- Chậm! Đến cùng ngươi muốn thế nào mới rời đi?
'Vô Tâm Nhân' thỏa hiệp, hiện tại nàng cũng không muốn nhất chiến cùng Diệp Hiên, bởi vì chuyện này đối với nàng không có chỗ tốt gì.
- Ta hỏi ngươi trả lời, khúc mắc giữa ngươi và ta liền có thể xóa bỏ, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta bất mãn, phiến đại địa mạt pháp này liền là nơi chôn thây của ngươi.
Diệp Hiên cười lạnh nói.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Thần sắc 'Vô Tâm Nhân' âm trầm, gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập sự tức giận, nhưng cũng chỉ có thể hận nhẹ gật đầu, bởi vì giờ khắc này nàng không nên đấu cùng Diệp Hiên.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, câu nói này không chỉ thích hợp với bất kỳ kẻ nào, mà càng thích hợp với nhân vật cấm kỵ, bởi vì bọn hắn đã thoát ly khỏi giới hạn người thường!
- Nói cho ta, cái gì gọi là cấm kỵ, ngươi là ai, nhân vật cấm kỵ đi ra từ trong hai đại trường hà Hỗn Độn cùng Tuế Nguyệt, bọn hắn là ai, có quan hệ gì cùng ngươi, nhân vật cấm kỵ còn có bao nhiêu vị chưa xuất thế?
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không, càng là mời 'Vô Tâm Nhân' ngồi xuống nói chuyện, mặt mang theo nụ cười hiền lành, tựa như người kêu đánh kêu giết trước đó không phải hắn.
- Vấn đề của ngươi quá nhiều, chỉ là ta sẽ nói ra từng cái cho ngươi biết rõ.
'Vô Tâm Nhân' lạnh lùng nói.
- Đa tạ.
Diệp Hiên mỉm cười, hai mắt thâm thúy dị thường, hắn chờ cực kỳ lâu, có lẽ cái gọi là cấm kỵ, hôm nay liền có thể vạch trần khăn che mặt thần bí.
- Có lẽ ngươi đã đoán được, hiện tại ta không phải là sinh linh trong vũ trụ hỗn độn, mà là người từng sống sót tại vũ trụ hỗn độn trước đó...
'Vô Tâm Nhân' trầm thấp mở miệng, dần dần vạch trần một đoạn lịch sử phủ bụi với Diệp Hiên, càng khiến cho Diệp Hiên mừng rỡ, nghiêng tai lắng nghe.
Vũ trụ hỗn độn, mười hai nguyên hội!
Tám chữ lớn này vạn linh đều biết, tượng trưng cho mười hai nguyên hội trong vũ trụ hỗn độn, nhưng kỳ thực đây vỏn vẹn chỉ là một hạt cát trong biển cả.
'Vô Tâm Nhân' vốn từng là sinh linh tồn tại trong vũ trụ hỗn độn trước đó, hơn nữa thân phận của nàng càng khiến cho Diệp Hiên cảm thấy chấn kinh, chỉ là cũng đã nằm trong dự kiến của Diệp Hiên.
Trước kia nàng là Vận Mệnh Chủ Nhân trong vũ trụ hỗn độn!
Không sai!
Nàng chính là Vận Mệnh Chủ Nhân trong vũ trụ hỗn độn trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng đi ra từ trong Vận Mệnh Trường Hà.
Vũ trụ hỗn độn, mười hai nguyên hội!
Khi nguyên hội thứ mười hai kết thúc, vũ trụ hỗn độn liền phá diệt luân hồi, toàn bộ sinh linh tất cả đều hóa thành hư vô, cho đến tân vũ trụ hỗn độn mở ra, mà đây cũng được gọi là hỗn độn luân hồi.
Truyền thuyết kể rằng, chỉ có đẩy ra cánh cửa trong chỗ sâu nhất nơi hỗn độn, mới có thể chân chính được siêu thoát, không nhập hỗn độn luân hồi, chân chính vĩnh tồn hỗn độn, thậm chí siêu việt hơn vũ trụ hỗn độn.
- Ngươi là Vận Mệnh Chủ Nhân của vũ trụ hỗn độn trước, vậy hai nhân vật cấm kỵ đi ra từ Hỗn Độn Trường Hà cùng Tuế Nguyệt Trường Hà kia, cũng chính là Hỗn Độn Chủ Nhân cùng Thời Không Chủ Nhân của vũ trụ hỗn độn trước đó?
Khi 'Vô Tâm Nhân' nói đến đây, Diệp Hiên lớn gan suy đoán nói.
- Ngươi nói đúng cũng không đúng.
'Vô Tâm Nhân' từ từ lắc đầu, câu nói này khiến Diệp Hiên có chút không thể nào hiểu được.
- Hai lão gia hỏa này đích xác là Hỗn Độn Chủ Nhân cùng Thời Không Chủ Nhân, chỉ là bọn hắn cũng không phải là đại nhân vật một thời cùng ta, mà càng là người sống sót từ một cái vũ trụ hỗn độn cổ lão. Mà Hỗn Độn cùng Thời Không cùng thời đại với ta, sớm đã hình thần câu diệt mà chết trong hỗn độn luân hồi.
'Vô Tâm Nhân' trầm trọng nói.
- Cái gì? Càng thêm vũ trụ hỗn độn cổ lão?
Diệp Hiên nghe nói kinh hãi, trong giây lát sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, vốn là hắn suy đoán ba người có lẽ là ba đại chí cường của vũ trụ hỗn độn trước, thật không nghĩ đến trong đó lại có chênh lệch thật lớn.
Ba người này vậy mà không cùng một thời đại, hai người kia vậy mà lại là người sống sót trong vũ trụ hỗn độn cổ lão!
- Ngươi rất kinh ngạc sao?
'Vô Tâm Nhân' tự giễu cười một tiếng, nàng lẩm bẩm nói nhỏ:
- Ngươi cũng đã biết, vũ trụ hỗn độn từ sinh ra đến phá diệt, không biết trải qua bao nhiêu lần luân hồi, càng có không biết có bao nhiêu chí cường chết thảm trong hỗn độn luân hồi.
- Ai cũng muốn siêu thoát, nhưng xem khắp vạn cổ vũ trụ, lại có bao nhiêu người có thể chân chính siêu thoát mà ra? Ở vũ trụ hỗn độn trước, chính là ta tạo thành niên đại đó, ta tận mắt nhìn thấy vũ trụ hỗn độn hủy diệt, trọn vẹn mười hai vị chí cường, chỉ có một mình ta lay lắt hơi tàn sống tiếp được, trốn trong Vận Mệnh Trường Hà, nhưng kết quả cũng trở thành hoạt tử nhân.
'Vô Tâm Nhân' nói đến đây, nàng có chút dừng lại nhìn về phía Diệp Hiên, tiếp tục nói:
- Không phải ngươi muốn biết cái gì gọi là cấm kỵ sao? Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, cái gọi là cấm kỵ là một đường lối rẽ, một đầu bị buộc bất đắc dĩ, lối rẽ đi nhầm.