Chín đại thiên môn, vạn linh đều biết, nhưng bản thân liền là một con đường tàn khuyết, pháp môn chân chính hẳn là mười hai thiên môn, thậm chí ở vũ trụ hỗn độn trước, ta cũng chỉ là mở ra chín đại thiên môn.
Cho đến khi vũ trụ hỗn độn hủy diệt, trong một khắc cuối cùng ta mới hiểu ra được bí pháp mười hai thiên môn, nhưng đã không kịp, cả người ta cũng bị vũ trụ hỗn độn hủy diệt, trở thành một người chết, nhưng chân linh lại lưu lại.
Tái tạo nhục thân, tự hủy tu vi, lại tu mười hai thiên môn, nhưng ta cũng chỉ là một người chết, cho dù tu thành mười hai thiên môn, thậm chí đột phá cảnh giới này, cũng chỉ là đi một lối rẽ, liền trở thành nhân vật cấm kỵ trong miệng ngươi khác.
'Vô Tâm Nhân' nói rất nhiều, càng là trình bày lai lịch của nhân vật cấm kỵ với Diệp Hiên, cũng khiến Diệp Hiên vô cùng ngơ ngác.
- Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại, mặc ngươi quét ngang vạn cổ, nhưng đi đến phần cuối vũ trụ hỗn độn, không đẩy ra được cánh cổng kia, tất cả mọi người cũng chỉ là một vệt tro bụi mà thôi. Vạn cổ vũ trụ, người kinh thải tuyệt diễm nhiều như cá diếc sang sông, tất cả mọi người đều không muốn chết, nhưng một cái vũ trụ hỗn độn đi qua, lại có mấy người sống tiếp được?
'Vô Tâm Nhân' trầm trọng thở dài nói.
- Nói như vậy, người đi ra từ trong đại trường hà Hỗn Độn cùng Tuế Nguyệt, bọn hắn càng là từ vũ trụ hỗn độn cổ lão, là người còn sống sót sau khi phá diệt?
Diệp Hiên truy vấn.
- Không sai!
'Vô Tâm Nhân' chậm rãi gật đầu, nói:
- Tự mình hóa thành cấm kỵ, ta có thể cảm giác được bọn hắn tồn tại, bọn hắn cũng có thể cảm giác được ta tồn tại, hơn nữa hai lão gia hỏa này đã từng là Chủ Nhân của Thời Không cùng Hỗn Độn, lại càng không biết sống qua bao nhiêu vũ trụ hỗn độn, những gì bọn hắn biết còn nhiều hơn cả ta. Một cái vũ trụ hỗn độn, cũng được gọi là một thời đại, mỗi một lần vũ trụ luân hồi phá diệt, người có thể còn sống sót cũng là kỳ tích, càng có nhiều thời điểm vũ trụ hỗn độn phá diệt, căn bản không có bất kỳ sinh linh nào còn có thể sống sót.
'Vô Tâm Nhân' trầm trọng nói.
- Vì cái gì mà vũ trụ hỗn độn lại phá diệt luân hồi, ý nghĩa trong đó là gì?
Diệp Hiên hỏi ra nghi hoặc trong nội tâm.
- A!
'Vô Tâm Nhân' thê lương cười nói:
- Thiên sinh vạn vật dùng để dưỡng người, nhưng người lại báo thiên, mỗi một sinh linh đều đang cướp đoạt tài nguyên trong vũ trụ hỗn độn, bọn hắn tu luyện không ngừng cường đại, thậm chí muốn sánh vai cùng vũ trụ hỗn độn. Chúng ta tựa như ký sinh trùng sinh tồn trong vũ trụ hỗn độn, đủ để sinh ra uy hiếp đối với vũ trụ hỗn độn, cho nên mỗi khi trải qua mười hai nguyên hội, vũ trụ hỗn độn đều sẽ phá diệt luân hồi một lần, đem hết thảy những người uy hiếp hủy diệt toàn bộ, để bồi dưỡng bản thân, mà sau đó lại lần nữa mở ra tân vũ trụ hỗn độn, đây được gọi là thuyết pháp hỗn độn luân hồi.
Nghe được 'Vô Tâm Nhân' giảng thuật, thật lâu Diệp Hiên vẫn không thể lấy lại tinh thần, bởi vì hôm nay hắn biết rõ quá nhiều đại bí kinh thiên.
- Đạo hữu, ta còn muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện!
Diệp Hiên chần chờ ba hơi, cuối cùng là nói ra những lời này.
- Nên nói cho ngươi, toàn bộ ta sẽ nói cho ngươi, ngươi còn có vấn đề gì cứ việc nói đi.
'Vô Tâm Nhân' nói.
- Trên cấm kỵ, phải chăng còn có cấm kỵ trong cấm kỵ, bọn hắn lại là dạng gì tồn tại?
Diệp Hiên ngưng trọng nói.
- Trên Cấm kỵ!
Khi Diệp Hiên nhắc đến bốn chữ này, cơ thể 'Vô Tâm Nhân' rõ ràng là run lên, đôi mắt càng là hồi hộp đang dò xét Diệp Hiên.
Bởi vì trong nội tâm nàng, Diệp Hiên chính là tồn tại trên cấm kỵ, cũng chính là kẻ được gọi là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Diệp Hiên rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình đối phương giao động cực lớn, thậm chí ánh mắt nhìn về phía hắn cũng có chút hốt hoảng.
- Không phải ngươi chính cấm kỵ trong cấm kỵ sao, vấn đề này ngươi rõ ràng nhất, sao lại cần hỏi ta?
Thật lâu, 'Vô Tâm Nhân' trầm trọng mở miệng, trong ngữ khí càng mang lấy một tia thở dài.
- Ta chỉ là ta, cho dù kiếp trước ta là cấm kỵ trong cấm kỵ, nhưng trong một thế này ta chỉ là chính ta, đối với quá khứ xa xôi kia ta không biết cũng không hiểu rõ.
Diệp Hiên trịnh trọng nói.
- Đúng vậy, ngươi bây giờ đích xác còn chưa phải là hắn, còn không phải là truyền thuyết vạn cổ.
'Vô Tâm Nhân' chậm rãi gật đầu, đồng ý với lời của Diệp Hiên.
Hô!
'Vô Tâm Nhân' chậm rãi hít vào một hơi, như đang buông lỏng bản thân, chuẩn bị trả lời vấn đề này của Diệp Hiên.
Diệp Hiên kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì hắn biết rõ đối phương nhất định sẽ nói cho hắn biết, mặc kệ là vì tình cảnh hiện tại, hay là đối với chuyện sắp xảy ra trong tương lai.
Rốt cuộc, 'Vô Tâm Nhân' mở miệng!
- Cái gọi là cấm kỵ trong cấm kỵ, bọn hắn là truyền thuyết lớn nhất trong vạn cổ vũ trụ, cũng là một nhóm nhỏ người kinh thiên tuyệt địa.
'Vô Tâm Nhân' sợ hãi nói.
- Trước kia ta từng nói qua cho ngươi, những nhân vật cấm kỵ bọn ta đều đi vào lối rẽ, chỉ là hoạt tử nhân mà thôi, thế nhưng một nhóm nhỏ nhân vật cấp kinh thiên tuyệt địa này, bọn hắn là ngườisống sờ sờ, bằng mượn lực lượng bản thân đối kháng vạn cổ vũ trụ, thậm chí ngay cả vạn cổ vũ trụ cũng không thể tiêu diệt được bọn hắn.
'Vô Tâm Nhân' thì thào tự nói, giọng cũng đang khẽ run.
- Chắc ngươi cũng đã biết cái gì gọi là niên đại hoang cổ?
'Vô Tâm Nhân' nhìn về phía Diệp Hiên nói.
- Niên đại hoang cổ?
Diệp Hiên mê hoặc nói mớ, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe được bốn chữ này, cũng không biết rõ hàm ý bốn chữ này đại biểu cho cái gì.