Diệp Hiên quay trở về, tử quang bạo loạn, trong tay đánh ra cấm kỵ pháp quyết, chính là ‘Cấm kỵ bát pháp’ – bản lĩnh giữ nhà của Vạn Cổ âm ảnh, điên cuồng giết tới hai đại cấm kỵ.
- Tiểu tử này tu luyện loại pháp môn gì?
Đối mặt với ‘Cấm kỵ bát pháp’ vạn cổ âm ảnh không nói gì, chỉ có rung động không thôi, thế nào cũng không hiểu Diệp Hiên học được cấm kỵ bát pháp của hắn như thế nào.
Ầm ầm.
Sát Tự Quyết trấn diệt vạn vật, Loạn Tự Quyết quấy nhiễu pháp tắc hư không, Huyễn Tự Quyết điên đảo càn khôn.
Diệp Hiên lấn người bay lên, càng nương theo pháp cùng đạo của mình, quyền cước trong tay hóa thành vô biên vô hạn, mang theo uy thế hung lệ vạn cổ chiến đấu cùng một chỗ với hai đại nhân vật cấm kỵ.
Bang bang.
Không thể không nói, giờ khắc này Diệp Hiên rất điên cuồng, mỗi một kích đánh ra đều làm cho sắc mặt hai đại cấm kỵ biến ảo bất định, không ngờ thủ đoạn của Diệp Hiên lại sắc bén như vậy.
Tuy nhiên, hai lão quái vật cũng không phải dạng vừa, bọn họ sống vô tận năm tháng, vả lại tu vi còn ở trên Diệp Hiên, tự nhiên không có khả năng sợ hãi công phạt sắc bén của Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Trận đại chiến này vẫn tiếp tục, Diệp Hiên lấy một địch hai, đánh ra các loại đại thuật kinh thế, hai đại cấm kỵ tàn nhẫn phản kích, các loại cấm kỵ đại thuật đáng sợ đang đập xuống Diệp Hiên.
Không thể không nói, hai lão gia hỏa này quả nhiên lợi hại, nhất là Hỗn Độn Thần Tôn không nói một lời kia, thủ đoạn còn đáng kinh ngạc hơn so với Vạn Cổ Âm Ảnh.
Ầm ầm.
Hỗn Độn Thần Tôn đánh ra một kích, trực tiếp để Diệp Hiên bị động ngăn cản, tử quang đáng sợ rơi xuống, Diệp Hiên đánh ra một quyền đáng sợ, nhưng vẫn bị đạo tử quang này đánh bay đi, đây là tu vi chênh lệch, không có chỗ nào có thể bù đắp.
- Đi chết đi.
Diệp Hiên nương theo cỗ lực đạo này ầm ầm lùi lại, ném Vẫn Hồn Sa ngoan độc tới hai đại cấm kỵ, sau đó tiếp tục đi lên Thượng Cổ Thần Sơn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gặp Vẫn Hồn sa đang lao tới, hai lão gia hỏa cảnh giác cỡ nào, vội vàng dâng lên một mảnh cấm kỵ tử quang, ngăn cản Vẫn Hồn Sa xâm nhập.
Thật không may.
Hai lão gia hỏa này mặc dù có phòng bị, nhưng lại xem thường thủ đoạn âm độc của Diệp Hiên. Vẫn Hồn Sa này là Diệp Hiên chuyên môn luyện chế cho việc đối phó nhân vật cấm kỵ, có thể nói ác độc không thôi, làm sao có thể để cho hai người dễ dàng tiếp nhận?
Ầm.
Vẫn Hồn Sa trong nháy mắt đã đánh tan tử lực cấm kỵ, trực tiếp xâm nhập vào trên người hai lão gia hỏa, chuyện đáng sợ nhất thời xuất hiện.
Từng mảng lớn huyết nhục rơi xuống từ trên người hai đại cấm kỵ, càng có thể nhìn thấy bạch cốt trong huyết nhục, càng kèm theo tiếng kêu đau đớn của hai đại nhân vật cấm kỵ.
- Trấn.
Hai đại cấm kỵ bắt tay ấn pháp quyết, tử lực cấm kỵ trong cơ thể ầm ầm bộc phát, trong nháy mắt khu trừ Vẫn Hồn Sa ra khỏi cơ thể, nhưng nửa thân thể đều biến thành huyết nhục mơ hồ, gặp phải thương thế không nhẹ.
Tuy nhiên, chút thương thế này đối với hai lão quái vật mà nói, còn không tính là gì, sắc mặt bọn họ âm trầm lạnh lùng vận chuyển pháp quyết, vài hơi thở ngắn ngủi đã có thể chữa trị thân thể.
Nhưng khi bọn họ lần nữa tìm kiếm Diệp Hiên, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Hiên như ẩn như hiện ở phía trước.
- Tiểu tử này âm hiểm đê tiện, các loại thủ đoạn âm độc tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không thể để cho hắn dẫn đầu tiến vào thượng cổ thần sơn.
Vạn Cổ âm ảnh lạnh lùng gầm nhẹ.
- Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy thì có ích lợi gì, vừa rồi nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng rời khỏi như vậy?
Hỗn Độn Thần Tôn châm chọc.
- Hừ.
Vạn Cổ Âm Ảnh hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi không phải cũng không dùng thực lực chân chính sao, ngươi không phải cũng sợ hắn là cấm kỵ trong cấm kỵ chuyển thế à, sẽ cho mình dính đại nhân quả, nếu không vì sao vừa rồi ngươi không một kích đánh chết hắn?
Hai người châm chọc lẫn nhau một câu, sau đó đồng thời yên lặng.
Hiển nhiên, hai lão gia hỏa này có kiêng kỵ cực lớn đối với Diệp Hiên, không đến lúc cần thiết, cũng không muốn thi triển chiêu thủ đối với Diệp Hiên.
Hai lão gia hỏa này không giống với những cấm kỵ khác, hai người bọn họ sống lâu đời hơn những cấm kỵ khác, biết một ít bí mật cấm kỵ khác không biết, điều này cũng tạo thành thái độ phức tạp khó hiểu của hai người dành cho Diệp Hiên.
Muốn giết còn không dám giết, nhưng không giết Diệp Hiên sẽ tiếp tục trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trở ngại của bọn họ.
Hơn nữa, những nhân vật cấm kỵ này đều mang lòng dạ cực sâu, ai cũng không muốn mạo hiểm đi dính vào đại nhân quả này, đều muốn dùng cấm kỵ khác để đạt được mục đích của mình.
Đuổi theo.
Hai đại cấm kỵ liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong đáy mắt của đối phương, tuy hai người đều không nói ra, tuy rằng bọn họ đều muốn lợi dụng đối phương giết Diệp Hiên, nhưng không có ai là kẻ ngốc sẽ đi dính vào đại nhân quả khủng bố này.
Dù sao Diệp Hiên một đường đi tới, mỗi một lần đều có thể trùng sinh từ trong tuyệt cảnh, nếu thật sự có người động Diệp Hiên, có thể chọc ra tồn tại khủng bố lớn nhất vạn cổ hay không?
Không ai có thể xác định loại chuyện này, tự nhiên cũng không dám thử, nhất là hai lão gia hỏa sống vô số năm tháng như bọn họ.
Ầm ầm.
Hai đại cấm kỵ lại lên đường, lúc này đây tốc độ của bọn họ đang tăng nhanh, cho dù trong lòng bọn họ có cố kỵ không dám tự tay giết Diệp Hiên, nhưng tuyệt đối không muốn để cho Diệp Hiên dẫn đầu tiến vào thượng cổ thần sơn.
...