Lý do rất đơn giản.
Nhân vật cấm kỵ là người chết, mà Diệp Hiên là một người sống, hắn còn hợp nhất Thập Nhị Thiên Môn, đạt tới cảnh giới đại viên mãn, trong cơ thể tràn ngập lực lượng người sống, làm sao có thể đi cắn nuốt lực lượng của người chết?
Nói một câu thẳng thắn nhất, nhân vật cấm kỵ là người đi vào ngã rẽ, lực lượng bọn họ tu luyện so với Diệp Hiên mà nói, không ở cùng một cấp bậc, cho dù Diệp Hiên mạnh mẽ thôn phệ tu vi của Hắc Quân Vương, đối với hắn mà nói cũng không có nửa điểm chỗ tốt.
- Quả thật rất đáng tiếc.
Thịt đưa đến bên miệng còn không thể ăn, Diệp Hiên thở dài một hơi, hắn còn tính toán đánh chết mấy cấm kỵ để cắn nuốt, có thể tăng nhanh tốc độ tiến vào đại cảnh giới tiếp theo.
Nhưng hiện tại xem ra, không cần nhắm đến những nhân vật cấm kỵ này nữa, muốn đột phá đại cảnh giới tiếp theo, chỉ có thể mượn lần thượng cổ tuyệt địa này.
Tuy nhiên, Diệp Hiên vẫn có chút không cam lòng, nếu cứ lãng phí một thân tu vi của Hắc Quân Vương, cũng không phải tính cách của Diệp Hiên hắn.
- Nào.
Tay áo Diệp Hiên cuốn lên, trong nháy mắt thu cỗ lực lượng bàng bạc này vào trong tay, sau đó hai tay hắn ấn bóp pháp quyết thần bí, không ngừng áp súc cỗ tử lực này, cho đến khi hóa thành một viên năng lượng cầu tỏa ra khí tức khủng bố.
Làm xong hết thảy, Diệp Hiên rốt cục nở nụ cười, hắn cẩn thận cất vật này lại, tuy rằng không thể tự mình tiến hành thôn phệ luyện hóa, nhưng vẫn xem như một kiện đại sát khí để đối địch, cũng là một loại lựa chọn không tồi.
Tại thời điểm này, Diệp Hiên rốt cục có thời gian quan sát trục họa trong tay, dù sao, bảo vật cất giữ trong mỗi một tòa thần cung đều là thứ có lai lịch rất lớn.
Tranh quyển cổ xưa, không biết dùng vật liệu gì chế tạo mà thành, nhưng trải qua năm tháng vô tận mà còn lưu lại đến bây giờ, điều này cũng chứng tỏ vật này là vật của tam đại niên đại.
Xoạt.
Diệp Hiên từ từ mở bức vẽ ra, đưa mắt nhìn về phía bức tranh này, khi Diệp Hiên thấy rõ cảnh trong bức tranh, cả người hắn chợt ngẩn ra, hoàn toàn ngây dại tại chỗ, thậm chí bàn tay nắm bức tranh cũng đang run rẩy đến cực hạn.
- Làm sao có thể?
Diệp Hiên run rẩy nói nhỏ, quả thực không thể tin vào mắt mình, bởi vì hắn nhìn thấy một người trong bức tranh, một người mà hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Liễu Bạch Y.
Người trong bức tranh rõ ràng chính là Liễu Bạch Y.
Một bộ bạch y, phiêu nhiên xuất trần, đôi mắt tựa như thần tinh kia, lóe ra vẻ thần bí mà thâm thúy, cho dù cách bức tranh, cũng làm cho Diệp Hiên cảm thấy người trong tranh tựa như sống lại.
- Không đúng, không phải hắn.
Diệp Hiên bỗng nhiên tỉnh lại, trực tiếp phủ định suy đoán người trong tranh là Liễu Bạch Y, bởi vì bức họa này sống động như thật, nhân vật trong tranh tựa như sống lại, trong đó càng mơ hồ nở ra một cỗ khí tức khiến tim hắn đập nhanh.
Hơn nữa, tuy rằng trong tranh người và Liễu Bạch Y rất giống nhau, nhưng Liễu Bạch Y làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng nho nhã, mà người trong tranh lại có thêm một chút lãnh ý, thậm chí một đôi con ngươi đều lạnh nhạt không thôi.
Loại cảm giác xa lạ này khiến tâm thần Diệp Hiên khẽ run rẩy, nếu như chỉ từ chân dung trong tranh mà phán định, Diệp Hiên tin tưởng đây không phải là Liễu Bạch Y hắn quen biết, cho dù dung mạo giống nhau, nhưng khí tức cùng tính cách lại quyết định không giống.
Hô.
Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, từ từ thu hồi bức tranh lại, ánh mắt hắn lóe ra tia sang, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.
Nếu Diệp Hiên không đoán sai, bức tranh trong tay hắn là tam đại niên đại lưu truyền xuống, mà có thể được cất giữ ở chỗ này, chứng tỏ người trong tranh là tồn tại cực kỳ cao siêu.
Nói cách khác, người trong tranh có phải kiếp trước của Liễu Bạch Y hay không, có phải một trong một đám người kinh thiên tuyệt địa kia hay không?
Diệp Hiên cũng không dám suy nghĩ sâu xa, tuy nhiên hắn mơ hồ có một loại dự cảm, loại dự cảm này là nhằm vào Liễu Bạch Y, có lẽ hai người bọn họ không bao lâu nữa sẽ gặp nhau.
Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Diệp Hiên có thể khẳng định, có lẽ chờ hắn tiến vào tòa thiên cung thứ tám mươi mốt, sẽ có một vài tồn tại hắn không biết xuất hiện.
Diệp Hiên đè xuống suy nghĩ chấn động trong lòng, hiện tại mặc kệ hắn suy nghĩ lung tung như thế nào cũng vô dụng, việc đầu tiên hắn phải làm là cướp đoạt tất cả bảo vật trong thần cung, còn phải thu thập tất cả ấn ký thượng cổ, thậm chí đẩy ánh cửa lớn của tòa thần cung thứ tám mươi mốt ra, đột phá tiến vào đại cảnh giới tiếp theo trong tuyệt địa thượng cổ.
Đi thôi.
Diệp Hiên không trì hoãn nữa, hắn nhanh chóng đi về phía thần cung tiếp theo.
...
Thời gian tàn nhẫn, năm tháng trôi qua.
Từ khi Diệp Hiên tiến vào Thượng Cổ Thần Sơn đã trôi qua một trăm triệu năm, hắn cũng ngây người ở trong thượng cổ thần sơn ước chừng một trăm triệu năm.
Thời gian một trăm triệu năm này đối với Diệp Hiên mà nói cũng không tính dài, theo hắn không ngừng thăm dò mỗi một thượng cổ thần cung, có thể nói đều có đại thu hoạch.
Thượng cổ thần vật, thượng cổ truyền thừa bí điển, còn có rất nhiều chí bảo thượng cổ thần binh, thậm chí một ít thượng cổ linh đan bí dược.
Một ức năm này, Diệp Hiên không ngừng xuyên qua các đại thần cung, hắn không chỉ chiếm được rất nhiều cơ duyên thượng cổ, còn không lúc nào cũng buông bỏ tu luyện.
Đương nhiên, mỗi khi Diệp Hiên tiến vào một tòa thần cung đều sẽ tìm kiếm ấn ký thượng cổ trong đó, chỉ vì đợi đến lúc đi tới tòa thần cung thứ tám mươi mốt, có thể mở cánh cửa cho tòa thần cung cuối cùng, bởi vì bóng người hắc ám nói nơi đó có đồ hắn muốn lấy về.