Món đồ này rất quan trọng đối với Diệp Hiên, Diệp Hiên cũng luôn ghi nhớ trong lòng.
Trong lúc này, Diệp Hiên cũng gặp phải mấy người quen, như Nhân đạo chi chủ cùng Vạn Thú Chi Tổ, còn có Vạn Cổ âm ảnh.
Tuy nhiên, Diệp Hiên chỉ chào hỏi mấy người, uJBSpIebdhḞ đó tiếp tục con đường tu hành thăm dò của mình.
Chuyện duy nhất khiến Diệp Hiên cảm thấy đáng tiếc chính là, tuy rằng trong một trăm triệu năm này, hắn cướp đoạt không ít thần vật thượng cổ, nhưng còn có rất nhiều bảo vật bị các nhân vật cấm kỵ khác đoạt đi.
Dù sao mỗi một người tiến vào thần cung đều không giống, những thần cung này tựa như một mê cung, Diệp Hiên nhiều lần tiến vào cùng một tòa thần cung rỗng, có thể nói lãng phí thời gian vô ích.
Tuy nhiên, chuyện khiến Diệp Hiên may mắn là, mặc dù bảo vật trong thượng cổ thần cung bị cấm kỵ cướp lấy, nhưng không có bất kỳ người nào phát hiện ra bí mật của thượng cổ ấn ký.
Cho nên, mỗi khi Diệp Hiên đi qua một tòa thượng cổ thần cung, đều có thể thu thập được một thượng cổ ấn ký, dựa theo tính toán của hắn, giờ phút này hắn đã đi xong đại bộ phận thượng cổ thần cung, chỉ thiếu mấy cái thượng cổ ấn ký nữa, đã có thể mở ra tòa thần cung thứ tám mươi mốt.
Mà, chuyện khiến Diệp Hiên cảm thấy kỳ quái là, hắn đi khắp thượng cổ thần cung, đạt được không ít các loại cơ duyên, vì sao chậm chạp không nhìn thấy tiểu đỉnh thứ mười một?
Chẳng lẽ tiểu đỉnh thứ mười một đã bị những nhân vật cấm kỵ khác lấy đi?
Nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt hắn nhất thời âm trầm, thứ khác hắn có thể không quan tâm, nhưng tiểu đỉnh thứ mười một này, hắn bắt buộc phải có, quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm.
Thời gian trôi qua như nước.
Lại một ức năm trôi qua, Diệp Hiên đã đặt chân vào bảy mươi chín tòa thượng cổ thần cung, ngoại trừ đạt được một ít thượng cổ linh vật, hắn không còn thu hoạch gì nữa.
Căn cứ theo tính toán của Diệp Hiên, lúc này nguyên hội thứ mười một đã đến một tỷ năm, còn có hai trăm triệu năm nữa thì nguyên hội thứ mười một sẽ chấm dứt, nguyên hội thứ mười hai cũng sẽ theo đó mở ra.
Thật không may.
Đi vào thượng cổ thần sơn hai trăm triệu năm, Diệp Hiên nuốt vào số lượng lớn thượng cổ linh vật, hy vọng có thể thúc đẩy tu vi bản thân tiến vào đại cảnh giới tiếp theo.
Nhưng chuyện khiến Diệp Hiên bất đắc dĩ là, tuy rằng tu vi của hắn ngày càng tăng, nhưng một chút cũng không nhìn thấy hy vọng phá vào đại cảnh giới tiếp theo.
Thậm chí Diệp Hiên còn nghiên cứu được rất nhiều pháp môn lưu lại từ thời thượng cổ, còn học tập rất nhiều bí pháp thần thuật cường giả thượng cổ, nhưng đều không thể để cho hắn đi nhìn trộm cảnh giới tiếp theo.
Bây giờ, Diệp Hiên vẫn là Bất Hủ đại viên mãn, chỉ thiếu một cước lâm môn đã có thể xông vào một mảnh thiên địa mới.
Nhưng cũng là một cước lâm môn này làm cho hắn không thể nào hạ xuống, bởi vì hắn không chạm tới cảnh giới tiếp theo, đây cũng là chuyện Diệp Hiên khổ não nhất.
Mỗi ngày hấp thu thiên địa nguyên khí, còn có rất nhiều thượng cổ linh vật thôn phệ luyện hóa, tu vi trong cơ thể Diệp Hiên đáng sợ tựa như vũ trụ mênh mông, thế nhưng lại không cách nào xảy ra biến hóa về chất, loại cảm giác buồn rầu này, người ngoài không cách nào hiểu rõ.
Nếu không cách nào nhìn trộm đại cảnh giới tiếp theo, Diệp Hiên cũng chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, hắn một mực tìm kiếm tòa thần cung thứ tám mươi, nhưng lại chậm chạp không tìm được, mặc cho hắn xuyên qua thượng cổ thần cung, ngay cả bóng dáng của tòa thần cung thứ tám mươi cũng không nhìn thấy.
Ngoại trừ tòa thần cung cuối cùng, chỉ còn lại tòa thần cung thứ tám mươi còn chưa tiến vào, Diệp Hiên cũng tìm kiếm thật lâu, điều này làm cho hắn tự hỏi, có phải tiến vào tòa thần cung thứ tám mươi cần cơ hội nào đó hay không?
Ầm ầm!
Đột nhiên.
Đang lúc Diệp Hiên suy nghĩ, cả tòa thượng cổ thần sơn đều ầm ầm run rẩy, một cỗ quang hoa chói mắt phun ra, thậm chí làm cho hai mắt Diệp Hiên đau đớn, bất giác nhắm lại.
Cũng vào giờ khắc này, một cỗ cảm giác trời đất quay cuồng hiện ra, giống như toàn bộ thượng cổ thần sơn đều xảy ra biến hóa.
Khi Diệp Hiên lần nữa mở mắt, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm cho hắn cả kinh, bởi vì giờ phút này hắn đã ở trong một thượng cổ thần cung hoàn toàn mới, còn có hai món đồ khiến hắn chú ý.
Hai đài đá đang đặt ở sâu trong Thượng Cổ thần cung, mỗi một đài đá đều bày một món đồ, Diệp Hiên phóng mắt nhìn lại, hô hấp nhất thời dồn dập.
Tiểu Đỉnh.
Một cái đỉnh nhỏ.
Diệp Hiên dám vô cùng khẳng định, tiểu đỉnh đặt ở trên đài đá chính là Phá Hư Thiên Đỉnh thứ mười một hắn muốn tìm kiếm.
Ầm ầm.
Chợt, đang lúc nội tâm Diệp Hiên kích động không thôi, từng đạo bóng dáng bị quỷ dị truyền tống đến nơi này, chính là rất nhiều cấm kỵ cùng Diệp Hiên thăm dò thượng cổ thần sơn.
- Tam sinh tam thế hoa?
Bước chân mọi người vừa dừng lại, cũng không biết người nào kinh hô ra tiếng, nhất thời khiến mọi người nhìn về phía một đài đá khác.
- Tam sinh tam thế hoa?
Sắc mặt Diệp Hiên đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt nhìn lại một đài đá khác, quả nhiên nhìn thấy trên đài đá đang có một gốc hoa thần hoa đang cắm rễ.
Hoa này, ba hoa ba lá, không ngừng biến hóa, lúc mới nhìn thấy chính là màu trắng, nhìn kỹ lại thì biến thành màu xanh, trong nháy mắt lại hóa thành màu tím.
Ba luân phiên hoán đổi cho nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác mê ly mà không chân thật, hơn nữa một mùi thơm đang lặng lẽ dâng lên, làm cho người ta ngửi thấy, cả người đều có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
- Ha ha ha.