Hắn nhớ rõ khi ở thượng cổ tuyệt địa, tu vi của Diệp Hiên còn xa xa không bằng hắn, làm sao đi qua thượng cổ tuyệt địa, tu vi của Diệp Hiên lại xảy ra biến hóa khủng bố như vậy.
Bỗng nhiên.
Tâm thần Vạn Cổ Âm Ảnh cả kinh, hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hiên, âm thanh cực hạn run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi thực sự phá vỡ mười hai Thiên Môn... Bước vào đại cảnh giới tiếp theo?
- Ngươi muốn biết?
Diệp Hiên nhìn xuống vạn cổ âm ảnh dưới chân, âm thanh vô cùng bình thản.
- Nói cho ta biết, nói cho ta biết.
Vạn cổ âm ảnh liên tục gào thét, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể cho hắn đáp án hắn muốn.
- Nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi, cảnh giới này gọi là Nghịch Thiên cảnh, tuy nhiên chỉ có người sống mới có thể bước vào cảnh giới này, mà ngươi hiện tại chỉ là một người chết, cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở bước gọi là Cấm Kỵ cảnh.
Diệp Hiên vô tình lên tiếng.
- Nghịch Thiên Cảnh?
Vạn Cổ Âm Ảnh kinh ngạc nói, cả người đều lộ ra thất hồn lạc phách, bởi vì hắn không rõ Nghịch Thiên Cảnh mà Diệp Hiên nói là loại cấp độ gì, bởi vì ngay cả tư cách nhìn trộm thì hắn cũng không có.
- Tru Thiên Tuyệt Địa, vạn pháp độc tôn, vô địch đương thế, thiên địa khó khi dễ, đây chính là cái gọi Nghịch Thiên Cảnh.
Ầm ầm.
Diệp Hiên thản nhiên nói, âm thanh của hắn không ngừng cuồn cuộn ở trong thiên địa, thậm chí quy tắc tràn ngập trong thiên địa đều đang tránh lui, cái gọi là linh khí đều đang ầm ầm nổ tung.
Cái gì gọi là vô địch.
Giờ khắc này Diệp Hiên chính là vô địch.
Hắn cũng không có triển lộ bất kỳ tu vi Nghịch Thiên cảnh nào, chỉ đứng ở nơi đó, thế gian vạn vật đều ảm đảm không ánh sáng, chỉ có hắn mới là sáng chói nhất, là duy nhất.
Đây là một loại 'thế', một loại 'thế' vô địch, từ sau tam đại niên đại mạnh nhất, Diệp Hiên là người đầu tiên trở thành tồn tại Nghịch Thiên cảnh.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi....
Nhìn thế vô địch trên người Diệp Hiên, vạn cổ âm ảnh run rẩy động dung, thân thể xụi lơ trọng thương của hắn muốn đứng lên, nhưng dưới áp lực của ‘thế’ vô địch như Diệp Hiên, hai đầu gối của hắn không nghe hắn sai khiến.
- A!
Dưới sự kích kích của đại thế vô địch mà Diệp Hiên tản ra, vạn cổ âm ảnh không cam lòng gầm nhẹ, hắn chống đỡ hai tay muốn cố gắng đứng dậy, bởi vì hắn không muốn hèn mọn khuất phục ở trước mặt Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Mặt đất đang cuồng bạo chấn động, từng đạo khe rãnh đáng sợ hiện ra dưới chân hắn, hai tay hắn chống đỡ mặt đất, gân xanh lộ ra, hai chân thật sâu rơi vào trong mặt đất, muốn bằng vào thân thể bản thân cùng toàn bộ tu vi đứng lên.
Diệp Hiên cứ như vậy thản nhiên nhìn vạn cổ âm ảnh, hắn cũng không có thi triển bất kỳ uy áp gì đối với Vạn Cổ Âm Ảnh, càng không có vận dụng nửa điểm tu vi.
Vạn Cổ âm ảnh chậm chạp không cách nào đứng lên, là bởi vì hắn không qua được cửa ải trong lòng mình, bởi vì đây là tầng thứ sinh mệnh không giống.
Giống như một con hổ chặn một con cừu trên đường đi, con cừu từ trong lòng cảm thấy sợ hãi đối với con hổ, đây là mức độ đàn áp của chênh lệch sinh mệnh.
Giờ phút này, Diệp Hiên chính là con hổ kia, mà vạn cổ âm ảnh chính là con cừu, ở trước mặt hổ, làm sao cừu có thể phản kháng?
- Ta không tin.
Vạn Cổ âm ảnh kinh hãi rống to, toàn thân đều đang nổ tung tử quang, hư không xung quanh từng tấc từng tấc nghiền nát, thậm chí mặt đất dưới chân đều đang ầm ầm trầm luân.
Sống lưng của hắn không ngừng thẳng tắp, hai tay dĩ nhiên rời khỏi mặt đất, hai đầu gối uốn lượn càng không ngừng truyền đến từng trận bạo vang, cả người đang cực lực muốn đứng dậy.
Bùm bùm.
Bỗng nhiên, một tiếng trầm đục truyền đến, vạn cổ âm ảnh cuối cùng cũng không đứng lên trước mặt Diệp Hiên, hai đầu gối hắn mềm nhũn quỳ trên mặt đất, tôn nghiêm cuối cùng của hắn mất đi hầu như không còn, còn lại chỉ có khuất nhục cùng không cam lòng vô tận.
Quỳ xuống.
Vạn cổ âm ảnh kiêu ngạo cuối cùng cũng quỳ xuống.
Hắm cũng không muốn quỳ, cho dù chết cũng không có khả năng quỳ xuống với Diệp Hiên.
Nhưng tầng thứ sinh mệnh không giống, khiến cho hắn quỳ xuống, không thể chân chính đứng lên trước mặt Diệp Hiên.
- Trước đó, ngươi hủy thiên môn của ta, làm nhục Diệp Hiên ta, coi ta là quân cờ, là con kiến hôi, ngươi đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, thản nhiên nhìn vạn cổ âm ảnh quỳ dưới chân, bình tĩnh không gợn sóng, giống như chỉ đang kể một chuyện cũ, rất tùy ý.
- Sỉ nhục ngày xưa, hôm nay thanh lý, ai dám xưng vô địch? Người nào nói bất bại?
- Vạn Cổ thiên địa phát triển đến nay, người chân chính có thể nói là Vĩnh Hằng Bất Bại, cũng chỉ có một vài tồn tại kinh thiên tuyệt địa kia, nhưng trong đó tuyệt đối không bao hàm ngươi, đây chính là nguyên nhân ngươi quỳ dưới chân ta.
Diệp Hiên lạnh nhạt lên tiếng, tựa như đang nói về một chân lý vạn cổ bất biến.
Chỉ là Diệp Hiên có một câu cũng không nói, cho dù là một đám người kinh thiên tuyệt địa kia, cũng không phải vĩnh hằng bất bại chân chính.
Bọn họ mặc dù không bị Vạn Cổ Vũ Trụ chế ước, thậm chí cũng không thể tiêu diệt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể tồn tại trong đó, cũng không thể chân chính đạt được đại tự tại đại tiêu dao.
Cho dù kiếp trước của Diệp Hiên, ‘Hoang’ được xưng là hoang cổ đệ nhất nhân, thậm chí là vạn cổ đệ nhất cường giả, dù đã đi ra từ trong cánh cửa kia, những vĩnh viễn biến mất ở trong quá khứ xa xôi đó, mới có Diệp Hiên kiếp này tồn tại.
Ai dám gọi là vô địch? Người nào nói bất bại?