Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2522 - Chương 2522: Vô Địch Đại Thế! (2)

Chương 2522: Vô địch đại thế! (2) Chương 2522: Vô địch đại thế! (2)

Những lời này cũng không phải chỉ nói mà thôi, trong đó ẩn chứa thâm ý, cũng chỉ có một đám người Kinh Thiên Tuyệt Địa cùng Diệp Hiên mới có thể hiểu được đạo lý trong đó.

- Diệp Hiên, ngươi thắng, ngươi cuối cùng cũng thắng, ngươi vượt qua ta, ngươi cũng vượt qua tất cả các nhân vật cấm kỵ, sỉ nhục hôm nay là nhân năm xưa ta gieo trồng, ta không có gì để nói, ngươi giết ta đi.

Được làm vua thua làm giặc, mạnh được yếu thua!

Vạn Cổ Âm Ảnh hắn hiểu rõ đạo lý này, hôm nay khuất nhục quỳ dưới chân Diệp Hiên, càng không ngăn được một chỉ của Diệp Hiên, hắn đã hiểu được mình bại triệt để.

Cho tới nay, Vạn Cổ Âm Ảnh đều là một người cực kỳ kiêu ngạo, hắn sống qua vô tận năm tháng, khi còn là người sống, càng là vạn cổ chí cường một thời đại, nắm trong tay tuế nguyệt lực, có thể nói được vạn linh cộng tôn.

Dù cho ở thời đại của hắn, lúc Hỗn Độn vũ trụ tan vỡ, tất cả mọi người đều đã chết, nhưng hắn lại sống sót. Mặc dù chỉ là một người chết đang kéo dài hơi tàn, nhưng hắn vẫn tồn tại bất diệt.

Chí hướng cả đời của hắn chính là trở thành kinh thiên tuyệt địa, càng muốn mở ra cánh cửa kia, chân chính trở thành tồn tại chí cao vô thượng.

Đáng tiếc, Vạn Cổ Âm Ảnh hôm nay rốt cục hiểu được, hắn cách Kinh Thiên Tuyệt Địa Giả quá kém quá xa, chứ đừng nói nhìn trộm cánh cửa lớn kia.

Thậm chí hôm nay Diệp Hiên xuất hiện, càng làm cho hắn hiểu được, thì ra người chết chính là người chết, cái gọi là cấm kỵ cảnh, chỉ là hành xác kéo dài hơi tàn.

Nản lòng thoái chí, vạn niệm đều xám xịt.

Vạn Cổ âm ảnh đã nảy sinh tử chí, bởi vì hắn đã mất đi hy vọng, mà một người chết mất đi hy vọng, còn sống cũng chỉ là một cỗ xác chết, cho đến hôm nay hắn mới hiểu được mình là tồn tại như thế nào.

- Diệp đạo hữu, hạ thủ lưu tình.

Bỗng nhiên, Cái Thiên Nguyên ầm ầm một tiếng quỳ xuống, hắn dập đầu với Diệp Hiên khẩn cầu nói:

- Chủ nhân đã bại, lấy tu vi hiện tại của ngài, giết hắn chỉ trong một ý niệm, nhưng chủ nhân mặc dù đã lợi dụng ngài, nhưng hắn vẫn chưa thi triển độc thủ đối với ngài, năm đó lại truyền pháp môn cấm kỵ cho ngài, cầu ngài khai ân.

Cái Thiên Nguyên có thể nói rất trung thành với Vạn Cổ Âm Ảnh, bởi vì không có Vạn Cổ Ma Ảnh, hắn còn chỉ là một đạo tàn hồn, càng không có khả năng hóa thân nửa bước chí cường, đây cũng là nguyên nhân hắn liều chết cầu tình.

- Ngươi thay hắn cầu tình.

Diệp Hiên nhíu mày, sau đó thản nhiên nói:

- Không sai, năm đó hắn đích xác truyền cho ta hai môn cấm kỵ, Nghịch Tự Quyết trong đó càng làm cho ta chết mà sống lại, tuy nhiên ta cũng từng truyền Kiếp Tiên Biến cho hắn, cái này cũng chỉ là trao đổi, cho nên ta cũng không nợ hắn cái gì.

Diệp Hiên nói tới đây hơi dừng lại, sau đó nói:

- Tuy nhiên năm đó Thiên Nguyên huynh từng giúp ta vây giết Bất Tử, nhân tình này là ta thiếu ngươi, hôm nay ngươi thay hắn cầu tình, ta có thể miễn cho hắn chết, nhưng có một điều kiện.

- Diệp đạo hữu, mời nói.

Cái Thiên Nguyên vui vẻ, không ngờ Diệp Hiên thật sự có thể thả cho Vạn Cổ âm ảnh một con đường sống.

- Ta muốn hắn vĩnh viễn làm nô, vì ta thủ hộ Táng Thiên Cung, nếu hắn có thể đồng ý, hôm nay ta sẽ thả cho hắn một con đường sống.

Diệp Hiên nói.

- Không có khả năng.

Vạn Cổ âm ảnh bi phẫn rống to, tuy rằng hắn không phải đối thủ của Diệp Hiên, nhưng hắn còn có kiêu ngạo còn sót lại, để hắn trở thành nô bộc của Diệp Hiên, thay đối phương thủ hộ Táng Thiên Cung, hắn tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận.

- Không có khả năng?

Diệp Hiên cười nhạt, cũng không có gì ngoài ý muốn, năm ngón tay hắn ầm ầm nâng lên, thiên địa thời không đều nghịch loạn, uy năng Nghịch Thiên cảnh đáng sợ mơ hồ tràn ra.

- Nếu không có khả năng, vậy ngươi đi chết là được.

Diệp Hiên cũng không phải hạng người lương thiện, càng không phải là tính tình đàn bà, hay nhân từ, hắn có thể cho Vạn Cổ âm ảnh một cơ hội sống sót, đây đã là khai ân to lớn, nếu đối phương lựa chọn từ chối, vậy hắn tiễn đối phương đi chết là được.

Ầm ầm.

Một bàn tay che trời, tru thiên tuyệt địa, Diệp Hiên đánh ra một chưởng trấn áp xuống Vạn Cổ Âm Ảnh, khí tức hoang vu đáng sợ hiện ra, một kích này nhất định có thể làm cho Vạn Cổ Âm Ảnh hình thần đều diệt mà chết.

- Diệp đạo hữu chậm đã.

Cái Thiên Nguyên lo lắng rống to, trong nháy mắt chắn trước người Vạn Cổ Ảnh, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhướng mày, cũng không có hạ thủ.

Dù sao hắn còn thiếu Cái Thiên Nguyên một nhân tình, nếu một kích này hạ xuống, hai người đều phải hình thần câu diệt tại chỗ.

- Thiên Nguyên huynh, một kích này ta không giết ngươi, là nể mặt ngươi và ta còn có một chút giao tình, nếu ngươi dây dưa không ngớt, vậy cũng đừng trách Diệp Hiên ta hạ thủ vô tình.

Âm thanh Diệp Hiên chuyển lạnh, hắn đã rất cho Cái Thiên Nguyên mặt mũi, nhưng mặt mũi chỉ có thể cho một lần, nếu đối phương còn không biết tốt xấu, vậy Diệp Hiên cũng chỉ có thể giết toàn bộ.

- Diệp đạo hữu, xin ngươi cho ta một nén nhang, sau một nén nhang, ta sẽ cho ngươi một giải thích hài lòng.

Cái Thiên Nguyên biết Diệp Hiên là người như thế nào, hắn vội vàng cam đoan, sau đó nâng vạn cổ âm ảnh lên, tiến vào trong thâm cốc, cũng không biết hắn muốn khuyên bảo Vạn Cổ âm ảnh như thế nào.

Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, Diệp Hiên tự nhiên sẽ không âm hiểm đi nghe lén đối phương nói cái gì.

Có lẽ Diệp Hiên yếu đuối trước kia sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ, tu vi của hắn đủ để nghiền ép hết thảy, hắn dĩ nhiên khinh thường mánh khóe âm hiểm này.

Bình Luận (0)
Comment