Cũng vào ngày đó, trái tim 'Thương' nứt ra từng khúc, một tia chí tà chi quang kia lại bộc phát, không có nữ tử làm bạn bên cạnh, hắn lần thứ hai hóa thành thái cổ chí tà.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Thương tự nhủ, mình nhất định phải đánh bại nam nhân trong truyền thuyết kia, hắn muốn chứng minh với nàng, hắn mới là người mạnh nhất Vạn Cổ.
Tu luyện.
Điên cuồng tu luyện.
Thậm chí không màng sống chết tu luyện.
Rốt cục, trời xanh không phụ lòng người, hắn thôi diễn Thái Tà Thương Thiên Pháp thành cấm kỵ thiên pháp đáng sợ nhất, thậm chí so trong các cấm kỵ thiên pháp, đều trấn áp Hoang Thiên pháp một bậc.
Khi hắn hóa thành tồn tại kinh thiên tuyệt địa, khi hắn tu luyện Thái Tà Thương Thiên Pháp đến viên mãn, hắn rốt cục bước lên con đường khiêu chiến nam nhân kia.
Trận chiến kia kinh thiên tuyệt địa, cơ hồ đánh vỡ vụn một phần năm Thái Cổ, Thái Tà Thương Thiên Pháp phối hợp với tu vi Kinh Thiên Tuyệt Địa của hắn, quả thực làm cho ‘Thương' đạt đến cảnh giới khủng bố có thể nói là vạn cổ vô địch.
Trận chiến này đánh ước chừng trăm vạn năm, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến hắn thất hồn lạc phách.
Hắn thua.
Hắn bại trong tay nam nhân này.
Dù cho hắn thôi diễn Thái Tà Thương Thiên Pháp đến cực hạn, hóa thành cấm kỵ thiên pháp đáng sợ nhất, thậm chí tu vi bản thân bước vào kinh thiên tuyệt địa, nhưng hắn vẫn như cũ bại ở trong tay nam nhân này.
Bại không chút hồi hộp, bại không có cớ nào để nói.
Trước mặt nam nhân kia, hắn ta hoàn toàn trở thành một kẻ thua cuộc.
Trong một khắc hắn đối mặt với sinh tử, nữ tử hắn từng yêu xuất hiện, chắn ở trước mặt hắn, vì hắn ngăn cản một kích tất phải chết kia.
Một kích này làm cho thần hồn của nàng bị nghiền nát, không còn khả năng sống sót.
Ngày hôm đó.
'Thương' khóc, hắn ôm thi thể nàng đau buồn mà khóc.
Cho đến một khắc kia hắn mới hiểu được, nàng chưa bao giờ quên hắn, mà luôn coi hắn như người thân để đối đãi, vì cứu hắn một mạng, vì hắn mà ngăn cản một kích tất chết kia.
Cũng vào ngày đó.
Nàng lại nói với hắn, đừng đổ lỗi cho nam nhân này, hắn mang theo sứ mệnh nặng nề nhất Vạn Cổ.
Cũng trong ngày đó, hai nam nhân vì một nữ tử mà thi triển cải mệnh nghịch thiên thuật cơ hồ vượt qua cấm kỵ thiên pháp, khó khăn lắm mới có thể để lại một phần sinh cơ cho nữ tử, vĩnh viễn đặt ở trong quan tài bằng đồng.
Người nam nhân trong truyền thuyết rời khỏi.
Chỉ là trước khi hắn đi, hắn muốn 'Thương' hứa hẹn, muốn hắn vĩnh viễn trấn thủ ở nơi khởi nguồn, chờ đợi mình trở về lần nữa, sẽ một lần nữa đánh thức nữ tử.
Vì lời hứa này, 'Thương' vĩnh viễn làm bạn cùng cô độc, chỉ vì chờ đợi nam nhân kia trở về, cái chờ này chính là kéo dài vạn cổ tuế nguyệt cùng cô độc vĩnh viễn kề bên.
Thế nhưng, hắn chưa từng hối hận, cho dù trải qua vĩnh viễn cô độc cùng tĩnh mịch, hắn vẫn như cũ giữ vững lời hứa của hắn.
Không phải vì hứa hẹn với nam nhân kia, mà là chính hắn đã hứa với nữ tử rằng sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Tuyên cổ xưa vội vã, nhật nguyệt luân phiên, đảo mắt tam đại niên đại đã trở thành bụi bặm lịch sử, trải qua vô số hỗn độn vũ trụ tan vỡ cùng luân hồi, đủ loại chuyện ngày xưa đều bị chôn vùi trong đoạn thời gian bụi bặm kia.
Vạn cổ không nói gì, năm tháng im lặng.
Diệp Hiên yên lặng.
Linh hồn truyền tới nỗi khổ xé rách, đã dần dần biến mất, chỉ là một ít ký ức linh tinh, không ngừng hiện ra ở trong đầu hắn.
Những đoạn ký ức này đều là về nữ tử, bao gồm nụ cười của nàng, thậm chí còn khiến Diệp Hiên sinh ra cảm giác áy náy.
‘Hoang’ đã qua đi, không còn khả năng xuất hiện nữa, kiếp này cũng chỉ có Diệp Hiên.
Nhưng Diệp Hiên đột nhiên hiểu được một chuyện, bất kể kiếp trước 'hoang' hay mình kiếp này, đánh thức nữ tử là trách nhiệm của hắn.
Cho đến giờ khắc này, Diệp Hiên hoàn toàn hiểu.
Vì sao trên người 'Thương' có oán niệm lớn như vậy, những oán niệm này cũng không phải đến từ cô độc vĩnh viễn cùng tù khốn, mà là bởi vì nữ tử trước mặt.
- Tịch Dao.
Diệp Hiên nhìn nữ tử trong quan tài, trong miệng truyền đến tiếng thì thào.
- Ngươi không có tư cách để gọi tên nàng.
Ầm ầm.
Bỗng nhiên, 'Thương' oán hận gầm thét, hắn phất tay thu lại quan tài cổ, lúc giương mắt nhìn Diệp Hiên, chỉ có căm hận nồng nặc.
Hắn hận Hoang.
Hắn hận Hoang cho hắn hy vọng, nhưng cuối cùng lại làm cho hắn thất vọng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy cánh cửa ra.
Cho tới bây giờ càng không muốn làm cái gì vạn cổ đệ nhất nhân.
Cũng chưa từng nghĩ tới áp đảo Vạn Cổ Vũ Trụ.
Điều duy nhất hắn ta muốn là nữ tử có thể sống sót và luôn ở bên cạnh nàng.
Đó là tất cả.
- Ta đến không đúng lúc, nhưng ta đã hứa với ngươi, thì ta chắc chắn sẽ đánh thức nàng ấy dậy.
Diệp Hiên thì thầm.
- Ha ha ha.
Ầm ầm.
Thái cổ tà quang, tung hoành tàn sát bừa bãi, khí tức kinh thiên tuyệt địa đáng sợ ầm ầm tràn ra, chỉ riêng cỗ tà khí này đã bức Diệp Hiên liên tục lùi lại.
- Chỉ bằng ngươi?
Thương lại từ một lão giả giả biến thành thanh niên tà ý, hắn chỉ vào Diệp Hiên, cất giọng tà ý điên cuồng cười nói:
- Chỉ là Nghịch Thiên cảnh, ngươi làm sao đánh thức nàng?
- Từ khi ngươi sinh ra ở nơi khởi nguồn, từ khi ngươi bước lên con đường tu luyện, ta đã một mực chú ý ngươi trưởng thành.
- Đáng tiếc, ngươi quá làm ta thất vọng, ngươi đã đạt tới cực hạn, Nghịch Thiên cảnh chính là cực hạn cuối cùng của ngươi, ở vũ trụ hỗn độn hậu thế này, ba ngàn đại đạo không tồn tại, thiên địa nguyên khí không hiện ra, ngươi đã không có tư cách bước vào kinh thiên tuyệt địa, ngươi lấy cái gì để đánh thức nàng?