Chẳng lẽ.
Chẳng lẽ lão tổ tông đã chạm tới Nghịch Thiên cảnh?
Trong lòng Triều Thiên tông chủ dâng lên suy đoán đầy hoảng sợ, nếu như vị lão tổ tông này thật sự chạm tới cấp độ Nghịch Thiên cảnh, dễ dàng giết chết tứ đại trưởng lão, cũng ở trong tình lý.
Đáng tiếc, hắn cũng không biết, vị tổ tông hắn mời về này, cũng không phải là tồn tại Bất Hủ Cảnh gì, mà là một cường giả Nghịch Thiên Cảnh chân chính.
Hơn nữa là một cường giả khủng bố đang tiến lên Nghịch Thiên tam biến, một người tuyệt đối có thể so sánh với sự tồn tại của thần triều đương thời.
- Đi, mau cùng ta đi bái tạ đại ân của lão tổ tông.
Triều Thiên tông chủ không dám chậm trễ, vội vàng gọi mấy vị trưởng lão một tiếng, mấy người hóa thành độn quang bắn nhanh đến đỉnh núi của Diệp Hiên.
…
Trên đỉnh núi.
Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh, nếu như nói trước kia hoài nghi Diệp Hiên cường đại, hiện tại có thể nói thành kính kính sợ, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đều mang theo vẻ ngưỡng mộ.
- Lão tổ tông pháp lực thông thiên, quả thực để cho đệ tử chúng ta mở to tầm mắt, có lão tổ tông tọa trấn Triều Thiên tông ta, là đệ tử chúng ta may mắn, cũng là may mắn của Triều Thiên tông.
Triều Thiên tông chủ liên tục nịnh nọt, một chút cũng không cảm giác tê dại, chỉ thiếu ca tụng Diệp Hiên là đệ nhất nhân thế giới Thái Cổ.
- Hôm nay nếu không có lão tổ ra tay, Triều Thiên tông ta tất nhiên bị diệt, kính xin lão tổ tông nhận chúng ta bái một cái.
Mấy vị trưởng lão vội vàng đứng dậy thi lễ, trong miệng đầy lời khen ngợi.
- Được rồi, nói chính sự đi.
Diệp Hiên khoát tay áo, đối với những hành vi râu ria vỗ mông ngựa này, hắn đương nhiên khinh thường để ý tới.
Nghe Diệp Hiên nói như vậy, đôi mắt Triều Thiên tông chủ sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ phấn chấn, vội vàng nói:
- Lão tổ tu vi vô thượng, Càn Dương giáo này nhiều lần khinh khi Triều Thiên tông ta không người, lúc này tứ đại trưởng lão tất cả đều bại vong, thần uy của lão tổ tông không thể địch nổi...
- Nói trọng điểm.
Diệp Hiên nhướng mày, phất tay cắt đứt lời vỗ mông ngựa râu ria của Triều Thiên tông chủ.
Cả thể xác lẫn tinh thần Triều Thiên tông chủ run lên, biết mông ngựa của mình đập vào chân ngựa, đôi mắt hắn lóe lên, thật cẩn thận thăm dò nói:
- Trận chiến hôm nay, triệt để đánh vang uy danh Triều Thiên tông ta, đệ tử muốn thừa thắng truy kích, thay thế Càn Dương giáo, không biết ý của lão tổ tông ngài là... ?
Theo Triều Thiên tông chủ nói xong lời này, vẻ mặt mấy vị trưởng lão nghiêm trọng, tất cả đều nhìn Diệp Hiên, không biết vị lão tổ tông này có ý tứ gì.
Nói thật, nếu không có vị lão tổ tông này tọa trấn Triều Thiên Tông, bọn họ căn bản không dám kêu gào với Càn Dương giáo.
Hiện tại trưng cầu ý kiến của Diệp Hiên, cũng làm cho lòng bọn họ treo lơ lửng, sợ Diệp Hiên vừa đi, ném xuống một mớ hỗn độn để lại cho Triều Thiên Tông.
- Thay thế Càn Dương giáo?
Sau hơn mười hơi, Diệp Hiên cau mày nhìn về phía đám người Triều Thiên tông chủ, điều này cũng làm cho trong lòng mấy người lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ vị lão tổ tông này cũng không tán thành?
- Lão tổ minh giám, Càn Dương giáo này là một trong tám phương đại giáo, càng chiếm cứ tài nguyên nguyên mạch ngàn vạn dặm, nếu Triều Thiên tông ta có thể thay thế bọn hắn, đến lúc đó thiên địa nguyên thạch hiếu kính lão tổ tông ngài, cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Triều Thiên tông chủ sợ Diệp Hiên có điều kiêng kỵ, vội vàng ném ra chỗ tốt tiêu diệt Càn Dương giáo.
- Các ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nhíu mày càng sâu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía mấy người Triều Thiên tông chủ, điều này cũng làm cho sắc mặt mấy người ngẩn ra, không biết vì sao Diệp Hiên lại nói như vậy.
- Lão tổ tông ngài có ý là... ?
Triều Thiên tông chủ thăm dò nói.
- Một Càn Dương giáo nho nhỏ tính là cái gì, nhìn bộ dáng khẩn trương của các ngươi, theo lão tổ ta thấy, nếu thật sự muốn thay thế, vì sao không thay thế Phi Vũ thần triều?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Ầm ầm.
Khi những lời này của Diệp Hiên lọt vào tai, tựa như một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu mấy người, càng chấn động thần hồn bọn họ rung động, thiếu chút nữa bị những lời này của Diệp Hiên dọa chết.
Phi Vũ thần triều?
Đùa ta đấy à?
Phi Vũ thần triều là thần triều đương thời, thần triều chi chủ là cường giả Nghịch Thiên cảnh, đều là tồn tại chí cao vô thượng ở toàn bộ Thái Cổ thế giới.
Chỉ bằng tông môn tam lưu nho nhỏ như bọn họ, dám đi trêu chọc Càn Dương giáo đã là hành vi to gan chịu chết, nếu đối mặt với loại kình thiên cự nghiệt như Phi Vũ thần triều, đây quả thực không có gì khác muốn chết.
Đừng nói chủ nhân của Phi Vũ thần triều, chỉ là tứ đại Thiên Vương dưới trướng, bát đại Thần Tướng, tùy tiện tới một người cũng có thể tiêu diệt Triều Thiên tông hơn mười lần qua lại.
- Lão tổ tông, ngài không đùa chứ?
Triều Thiên tông chủ run rẩy nhìn về phía Diệp Hiên, hắn vốn tưởng rằng dã tâm của mình đã rất lớn, nhưng hiện tại so sánh với vị lão tổ tông này, hắn ngay cả cái rắm cũng không tính.
- Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi?
Vẻ mặt Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Nhưng... Nhưng...
Triều Thiên tông chủ cùng mấy vị trưởng lão hoàn toàn không nói gì, hoàn toàn bị dọa choáng váng tại chỗ, càng không cách nào lý giải vì sao Diệp Hiên lại có lá gan lớn như vậy.
- Không có gì cả, hết thảy dựa theo lão tổ ta phân phó ta làm việc.
Diệp Hiên có chút không kiên nhẫn khoát tay nói.
- Vâng... Vâng...
Triều Thiên tông chủ không dám nghi ngờ quyết định của Diệp Hiên, bởi vì hắn là một người vô cùng thông minh, hắn có thể cảm giác được Diệp Hiên là một người nói một không hai.