- Không bằng để cho Phi Vân thần tướng thượng quan bình phán trước, nếu Càn Dương giáo bại vong, vậy để cho Triều Thiên tông thay thế, nếu là Triều Thiên Tông không địch lại, Phi Vân sẽ thuận thế ra tay, cũng coi như biểu hiện ra uy lực của thần triều ta.
- Cứ như vậy, cũng để cho các đại giáo khác biết, Phi Vũ thần triều ta có thể che chở bọn họ, nhưng cũng có thể đổi lại bọn họ, cũng làm cho các đại giáo khác cảnh tỉnh một phen.
Vân Lam Thiên Vương nói.
- Được, cứ theo lời Vân Lan Thiên Vương nói.
Phi Vũ thần chủ gật đầu nói.
Hiển nhiên, tám phương đại giáo này tuy rằng lấy Phi Vũ thần triều làm tôn, nhưng thủ đoạn gõ núi đe hổ này cũng nên biểu hiện ra một phen.
Phi Vũ Thần Triều bên này căn bản không coi chuyện của Triều Thiên tông là một chuyện gì lớn, mà Triều Thiên Tông bên này dĩ nhiên đang cả tông tiến lên, bắt đầu chinh phạt Càn Dương giáo.
Trong khoảng thời gian ngắn, phương viên hàng tỷ dặm đều biết việc này, tông môn lớn nhỏ âm thầm xôn xao, thậm chí bảy đại giáo dưới trướng Phi Vũ thần triều cũng âm thầm kinh ngạc.
Tuy nhiên không ai tin tưởng Triều Thiên Tông có thể thay thế Càn Dương giáo, dù sao căn cơ càn Dương giáo bày ra ở đó, huống hồ phía trên còn có một Phi Vũ Thần Triều.
Lấy nội tình Triều Thiên tông cùng nhân mã mà nói, cả tông công phạt Càn Dương giáo là không khác gì lấy trứng chọi đá.
...
Trời cao đất rộng lớn, hoàn vũ mênh mông.
Vô số độn quang xẹt qua trong bầu trời, một chiếc chiến xa màu đen xẹt qua tầng mây nặng nề, còn có một cây đại kỳ màu xanh đang đón gió gào thét, trên lá cờ khắc dấu ba chữ lớn - Triều Thiên Tông.
Trong chiến xa cổ xưa màu đen, Diệp Hiên nhắm mắt dưỡng thần, Triều Thiên tông chủ thúc dục cổ chiến xa đang gào thét đi về phía trước, số lượng lớn đệ tử Triều Thiên Tông mỗi người ý chí chiến đấu dâng trào, từng cỗ sát khí phóng lên trời.
- Lão tổ tông, phía trước chính là Càn Dương giáo.
Triều Thiên tông chủ quay đầu bẩm báo với Diệp Hiên, trong mắt mơ hồ có vẻ rung động, hiển nhiên loại đại sự như cả tông công phạt Càn Dương giáo này, để trong lòng hắn rất khẩn trương kích động.
- Được.
Diệp Hiên chậm rãi mở mắt, thản nhiên gật gật đầu, phóng mắt nhìn lại quả nhiên nhìn thấy một mảnh thiên cung rộng lớn sừng sững giữa mây.
Đại khí rộng lớn, kim quang lấp lánh, từng tòa quỳnh lâu ngọc vũ mọc lên, quả nhiên không hổ là một trong tám phương đại giáo, chỉ là mặt ngoài này cũng làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác kính sợ.
Tuy nhiên đối với Diệp Hiên mà nói, Càn Dương giáo ngay cả cái rắm cũng không tính, hắn lần này đến đây chỉ là thuận tay diệt giáo, hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Đông —— đông —— đông.
Đột nhiên.
Từng đợt tiếng trống trận xuyên qua thiên địa truyền đến, từng đám kim vân dâng lên ở bên ngoài Càn Dương giáo, từng thân ảnh hắc ám xuất hiện trên kim vân, sau đó nhanh chóng nghênh đón đám người Diệp Hiên.
- Triêu Vân tiểu nhi, lá gan của các ngươi thật lớn.
Ầm ầm.
Thiên địa chấn rung động, tựa như lôi âm, mặt Càn Dương giáo chủ đầy vẻ hung thần át sát, mang theo đệ tử toàn giáo lao đến, thập đại thiên môn đáng sợ luân chuyển ở phía sau hắn, bộc phát ra lực lượng làm cho người ta tim đập nhanh.
- Càn Dương lão cẩu, hôm nay chính là lúc ngươi giáo hủy người chết.
Đối mặt với khí thế mà Càn Dương giáo chủ triển khai ra, Triều Thiên tông chủ run lên, tuy nhiên nghĩ đến lão tổ tông ở phía sau, trong lòng can đảm nhất thời được cũng cố, trực tiếp kêu gào Càn Dương giáo chủ.
- To gan.
Đối với Triều Thiên tông chủ cất tiếng mắng chửi, trên dưới Càn Dương giáo giận dữ, phải biết rằng Triều Thiên tông chủ này trước kia hèn mọn như chó, không ngờ hôm nay lại dám làm càn như thế.
- Bản tông hôm nay nói cho các ngươi biết, nếu Càn Dương giáo các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn có thể miễn kiếp diệt giáo, nếu không chờ tông lão tổ ta ra tay, tất sẽ để các ngươi chết không có chỗ chôn.
Triều Thiên tông chủ cười lạnh liên tục, hoàn toàn giải thích cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bộ dáng hoàn toàn không sợ hãi.
- Làm phiền lão tổ tông.
Triều Thiên tông chủ khom người hướng chiến xa cổ màu đen bái lạy, trên mặt tràn đầy kính sợ, điều này cũng làm cho sắc mặt Càn Dương giáo chủ trầm trọng, vẻ mặt nặng nề nhìn Diệp Hiên trong cổ chiến xa.
Bởi vì hắn biết, Triều Thiên tông chủ có lá gan lớn như vậy, nguồn gốc chính là vị lão tổ tông của bọn họ này, đối phương cũng nhất định là một vị nhân vật đại năng, nếu không trên dưới Triều Thiên tông căn bản không dám tới phạm Càn Dương giáo.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên tản bộ đi xuống cổ chiến xa, cả người hắn cũng không có bất kỳ khí tức nào nở rộ, tựa như một phàm nhân bình thường không có gì lạ.
Nhưng chính là tư thái của Diệp Hiên, lại khiến Càn Dương giáo chủ âm thầm hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt cũng càng thêm nặng nề.
Nhìn không thấu.
Hắn thế mà nhìn không thấu đối phương thâm nông.
Càn Dương giáo chủ kinh hãi trong lòng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, muốn nhìn ra Diệp Hiên là cảnh giới gì, nhưng chỉ là liếc mắt một cái, tâm thần của hắn lại cảm thấy kinh hãi.
- Không biết hữu là thần thánh phương nào, vì sao phải nhúng tay vào chuyện giữa giáo ta và Triều Thiên Tông?
Càn Dương giáo chủ hạ thấp dáng người, hắn chắp tay thi lễ với Diệp Hiên, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đứng ở phía trước hắn, tu vi tuyệt đối vượt xa hắn.
Rất có khả năng là một vị đại nhân vật Thập Nhị Thiên Môn hợp nhất, loại nhân vật này nếu ra tay, hắn nhất định không có khả năng là đối thủ.