- Hừ, nếu như Hoàng bàn tử bị độc thủ, ta sẽ để cho bọn họ nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng.
...
Tiểu Lôi Âm Tự ở phía tây nam Thần Châu, ở Hạ quốc này, bọn họ đã sừng sững mấy nghìn năm.
Trong truyền thuyết xa xôi ấy, thiên địa linh khí vẫn còn tồn tại, Tiểu Lôi Âm Tự có Phật Đà tọa trấn, Phật Pháp truyền bá thiên hạ, làm cho thế nhân vô cùng kính ngưỡng Tiểu Lôi Âm Tự.
Chỉ là khi thiên địa Mạt Pháp đến, Tiểu Lôi Âm Tự dần dần phai nhạt ra khỏi phàm trần, nhưng có một câu nói rất hay, lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù thiên địa Mạt Pháp, nội tình Tiểu Lôi Âm Tự cũng không phải thế lực khác có thể so sánh được.
Mùa xuân ấm áp nở hoa, Tự Viện còn có tiếng Mộ Cổ Thần Chung truyền đến, âm thanh tụng kinh thì thào vang lên trong tự miếu, nghe thấy giống như rơi vào trong Phật Quốc Tịnh Thổ.
Trong Tự Viện.
Một lão tăng khuôn mặt đau khổ, nhìn qua trông có vẻ đã hơn trăm tuổi, hắn không ngừng lay động Phật Châu trong tay, miệng lẩm bẩm một phần Kim Cương Kinh lưu truyền lâu đời.
- Phổ độ sư huynh, cái tên Diệp Hiên này có tu vi khủng bố, lại mang bí pháp thôn phệ huyết khí truyền bá thiên hạ, phàm nhân càng gọi hắn là Diệp Thần Vương, nếu như ta đoán không sai, hắn hẳn là đã bước vào hàng ngũ người tu tiên, mà chúng ta giết người của hắn, lại còn nhốt thuộc hạ của hắn ở Trấn Ma Tháp, chỉ sợ người này sẽ không từ bỏ.
Một gã lão tăng lớn tuổi, mi trắng nhíu chặt, trên khuôn mặt hiện đầy ưu sầu, âm thanh đau khổ.
- Tuy chúng ta đạt được phương pháp thôn phệ huyết khí, nhưng chỉ vừa mới bắt đầu tu luyện, khoảng cách Kim Đan cảnh còn xa xa khó vời, nếu như tên Diệp Thần Vương này giết đến tận cửa, Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta truyền thừa mấy ngàn năm, chẳng phải sẽ muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát?
Một gã khác lão tăng lo lắng lên tiếng.
- Hừ, Phổ Huệ sư đệ, hắn xứng xưng Thần Vương sao? Chẳng qua chỉ là một tên yêu ma mà thôi.
Phổ Hàng lão tăng tức giận lên tiếng.
- Không sai, cái tên Diệp Hiên này ở Vu Sơn đỉnh tàn sát các đại thế lực, căn bản là yêu ma, hơn nữa căn cứ lời đồn đến xem, hắn không biết đã tàn sát bao nhiêu sinh linh vô tội, hắn làm sao có thể xứng với danh Thần Vương?
Một lão tăng khác giọng căm hận nói.
- A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Phổ Độ ngừng chuyển động Phật Châu trong tay, hắn từ từ mở hai mắt ra, kinh văn lúc này đã hơi dừng, sự đau khổ trên khuôn mặt càng thêm nồng đậm.
- Tên Diệp Hiên này sát lục quá nặng, muốn tàn sát hết thế lực thiên hạ, khai sáng ra một kỷ nguyên thế giới thuộc về chính hắn, Tiểu Lôi Âm Tự ta phổ độ thương sinh thiên hạ, mặc dù tự hủy người vong, cũng tuyệt đối không thể thỏa hiệp với yêu ma.
Phổ Độ lão tăng đau khổ nói.
- Sư huynh, ngài nghĩ lại xem sau đó phải làm gì đây, Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Phổ Trí lão tăng run rẩy nhỏ bé.
Đạp đạp đạp!
Chợt, một tiếng bước chân gấp rút từ xa truyền đến, chỉ thấy một tiểu sa môn bước nhanh tới trước mặt mấy vị lão tăng, trên trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
- Chư vị sư tổ không tốt rồi, cái vị Diệp Thần Vương kia dẫn theo Minh Phủ đang tới Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta.
Tiểu sa môn kinh sợ lên tiếng, giọng nói khẽ run.
- A di đà phật, xem ra đã tới lúc thể hiện ra lực lượng Tiểu Lôi Âm Tự ta rồi.
Phổ Độ lão tăng chắp tay trước ngực, âm thanh mênh mông mà bác đại.
- Sư... Sư huynh... Lẽ nào ngài muốn vận dụng Hàng Ma Xử hay sao?
Phổ Huệ lão tăng run giọng đặt câu hỏi.
- Sư huynh không thể, Hàng Ma Xử là Bảo vật Trấn Tự, đệ nhất đại tổ sư từng dặn dò, trừ phi tự hủy người vong, tuyệt đối không thể vận dụng vật ấy.
- Không sai, không bằng chúng ta trả lại thuộc hạ cho vị Diệp Thần Vương này, lại lấy ra Phật Pháp bí tịch coi như bồi thường hắn, đợi chúng ta đem phương pháp thôn phệ huyết khí tu thành, sẽ đi Tru Ma cũng không trễ.
- A di đà phật.
Phổ Độ lão tăng miệng tụng Phật hiệu, đau khổ nói:
- Nên tới chung quy vẫn phải tới, mặc dù Tiểu Lôi Âm Tự ta bằng lòng cúi đầu trước vị Diệp Thần Vương này, nhưng hắn sát lục thao thiên, làm sao có thể bỏ qua cho chúng ta?
Theo những gì Phổ Độ lão tăng vừa nói, mấy vị lão tăng ở đây liền ngẩn mặt ra, hiển nhiên bọn họ cũng biết, bằng vào tác phong hành sự của Diệp Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tiểu Lôi Âm Tự.
Huống hồ, đầy đủ mười ba vị thành viên trọng tâm của Minh Phủ lại là chết ở trong tay bọn họ, đây cũng là một việc khó giải.
Đông —— đông —— đùng.
Chín chín tám mươi mốt tiếng chuông gõ vang ở Tiểu Lôi Âm Tự, một mảnh kim quang che trời bao phủ Tiểu Lôi Âm Tự, hư không tám phương còn có tiếng Phật Đà tụng kinh truyền đến.
Một ngày này, Hàng Ma kim xử rốt cuộc cũng xuất thế, tất cả nhà sư tại Tiểu Lôi Âm Tự sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị nghênh tiếp Diệp Hiên đến, bởi vì... Những nhà sư này biết, đây là cuộc chiến liên quan đến tồn vong của Tiểu Lôi Âm Tự.
...
Mặt đất bao la, dị thú hoành hành, tại nơi hoang dã kia, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy mấy cái xác chết đang bị dị thú cắn xé.
Khắp nơi là bão cát, vù vù rung động, sắc mặt Diệp Hiên không hề có một gợn sóng, hắn đón lấy bão cát khắp nơi mà đi tới trước, ở sau lưng hắn chính là mười mấy thành viên Minh Phủ, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sát cơ âm hàn mà lạnh lẽo.