Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259 - Tiểu Lôi Âm Tự (2)

Chương 259 - Tiểu Lôi Âm Tự (2)
Chương 259 - Tiểu Lôi Âm Tự (2)

Dị thú kêu rên, chật vật chạy trốn.

Không cần Diệp Hiên ra tay, chỉ riêng thành viên Minh Phủ toát ra lệ khí sát lục cũng đã để những dị thú ở vùng hoang này chạy tứ phía, hiển nhiên bọn chúng có thể cảm nhận được, đám nhân loại kia tuyệt đối không dễ chọc.

- Tiên sinh, phía trước mười dặm chính là Tiểu Lôi Âm Tự, chúng ta có nên trực tiếp giết qua hay không?

Cố Bắc Thần thấp giọng hỏi, lệ khí trong mắt không ức chế được mà chảy ra.

- Ah!

Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt tàn bạo, hắn nhìn phía Tiểu Lôi Âm Tự, giọng nói quỷ dị âm lãnh:

- Có chút ý tứ, không ngờ Tiểu Lôi Âm Tự này còn có linh khí bảo vệ.

Diệp Hiên bước ra một bước, chợt biến mất ở trong mắt đám người Cố Bắc Thần, cũng để cho Cố Bắc Thần biến sắc, nhanh chóng cùng Trác Quân Đình và các thành viên Minh Phủ tăng tốc độ chạy tới Tiểu Lôi Âm Tự.

Tiểu Lôi Âm Tự.

Cánh cửa tự miếu mở rộng, số lượng lớn tăng chúng cầm côn bổng trong tay sẵn sàng trận địa đón quân địch, chỉ là trên mặt mỗi người đều hơi lộ ra tái nhợt, bởi vì bọn họ biết, bọn họ gần đối mặt với nhân vật khủng bố gì.

Ô ô ô!

Cát vàng thổi bay khắp nơi, một bóng dáng thon dài từ trong bão cát đi tới, mái tóc đen phiêu đãng trong bão cát, bộ cổ sam màu đen bay phần phật, quanh người mặc dù cũng không hiển lộ chút khí thế nào, nhưng lại mang đến cho người nhìn thấy hắn có một loại cảm giác áp bức như có một ngọn núi to lớn nào đó đang đè ép tới bọn họ, càng khiến cho những nhà sư này áp lực đến không thở nổi.

Đạp —— đạp —— đạp.

Diệp Hiên bước chậm mà đến, cho đến khi hắn đứng ở trước Tiểu Lôi Âm Tự, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười.

- Không thể không nói, dám giết người của Minh Phủ ta, Tiểu Lôi Âm Tự các ngươi thật sự to gan.

Diệp Hiên bình tĩnh, nhưng lại ở trong bão cát quanh quẩn, đôi mắt bất chợt ánh sáng có thâm độc xẹt qua, làm cho nhà sư thủ vệ ở trước cửa ngôi đền không tự chủ được mà lùi lại.

- A di đà phật, thiện tai thiện tai.

Một tiếng Phật hiệu vang vọng truyền đến, để cho chúng tăng quay đầu ngưng bước chân lại, lặng yên nắm chặt côn bổng trong tay.

- Diệp Thần Vương uy danh cái thế, hôm nay đại giá quang lâm đến Tiểu Lôi Âm Tự ta, để cho ta tự vẻ vang cho kẻ hèn này, cũng xin Diệp Thần Vương vào chùa một lần.

Trong tự miếu truyền đến âm thanh đau khổ của Phổ Độ lão tăng, để cho nhà sư trông coi ở trước cửa chùa nhường ra một lối đi.

Diệp Hiên mỉm cười như một, bước chậm vào Tiểu Lôi Âm Tự, trái phải hai bên rất nhiều nhà sư rủ mày xuống không dám nhìn thẳng, hiển nhiên hung danh của Diệp Hiên quá mức khủng bố, tiếp xúc cùng hắn với khoảng cách gần như vậy, khiến mấy nhà sư này đều phải sợ hãi run rẩy.

Trong sân tự miếu.

Lấy phổ độ mà thủ, bốn vị lão tăng đứng ở sau lưng hắn, đang chắp tay trước ngực, thì thào nhớ tới kinh văn Hàng Ma, phật âm đinh tai nhức óc quanh quẩn ở hư không tám phương.

Ông!

Hư không nổ vang, gợn sóng khuếch tán.

Diệp Hiên bước ra một bước, đủ để mặt đất dưới chân rạn ra giống như mạng nhện, một mạch kéo dài đến dưới chân vài tên lão tăng, làm cho bọn họ hơi ngừng kinh văn.

- A di đà phật!

- Diệp Thần Vương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Tiểu Lôi Âm Tự ta tự nhận chẳng bao giờ đắc tội với ngài, mà ngài một mạch dồn ép không tha, có chút quá mức hay không?

Phổ Độ lão tăng đau khổ hỏi, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên khuôn mặt càng toát ra vẻ từ bi thương người.

- Ah!

Một nụ cười nhạt lại lần nữa câu ra trên khóe miệng Diệp Hiên, đôi mắt hắn lãnh đạm nhìn Phổ Độ lão tăng, lạnh như băng nói:

- Con lừa già ngu ngốc, ngươi dám giết người của Minh Phủ ta, còn nhốt thuộc hạ của ta, hôm nay nếu như không cho ta một lời giải thích, chỉ sợ tự miếu truyền thừa mấy ngàn năm này của ngươi sẽ phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Phổ Trí lão tăng bước ra một bước, mặt đỏ cả lên, giận dữ hét lớn:

- Là Minh Phủ ngươi muốn diệt Tiểu Lôi Âm Tự ta trước, lại còn muốn cướp đoạt tự bí tịch tu luyện của chúng ta, chúng ta chẳng qua chỉ là vì bảo vệ chính mình, mới bất đắc dĩ ra tay giết người.

- Diệp Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng.

- Khinh người quá đáng?

Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tàn khốc, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn vài tên lão tăng xung quanh ở đây, hung ác nham hiểm nói:

- Ngươi nói đúng, ta chính là khinh người quá đáng, nhưng các ngươi có thể làm gì? Ta muốn giết các ngươi, các ngươi phải ngoan ngoãn để cho ta tới giết, người dám phản kháng, đó chính là đối nghịch với Diệp Hiên ta, mà kết quả đối nghịch với Diệp Hiên ta, ta sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Khi Diệp Hiên vừa nói xong, vài tên lão tăng tái nhợt cả mặt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng là tràn đầy căm giận ngút trời.

- Diệp Hiên, ngươi là tên yêu ma, không chỉ có mệnh lệnh của ngươi thì làm sao đám nanh vuốt sẽ đến tiêu diệt Tiểu Lôi Âm Tự ta, bây giờ ngươi lại ngang ngược không nói lý như thế, còn là nói ẩu nói tả ở chỗ chúng ta, lẽ nào ngươi thật cho là Tiểu Lôi Âm Tự ta dễ bắt nạt hay sao?

Phổ Huệ lão tăng tức giận lên tiếng, quanh thân còn có phật quang tràn ra, hiển nhiên là hắn đã tư tới cực điểm.

- Ha ha

Diệp Hiên điên cuồng cười lớn, đôi mắt hung ác nham hiểm mà lạnh lẽo, nói:

- Nực cười, các ngươi thật đúng là nực cười. Thế giới này chỉ có mạnh và yếu, từ đâu có đúng hay sai? Ngay cả đạo lý này mà các ngươi cũng đều không hiểu, vậy mà Tiểu Lôi Âm Tự này lại có thể sừng sững tại đất Thần Châu mấy nghìn năm, há lại không phải là một câu truyện cười?

Bình Luận (0)
Comment