Theo trận truy đuổi này không ngừng kéo dài, tu vi Đại Viêm lão tổ cũng dần dần khôi phục, chỉ sợ không bao lâu nữa đã có thể ngăn cản Thái Thương.
Đến lúc đó hai người vẫn khó thoát khỏi cái chết.
...
Ba năm sau.
Ầm ầm.
Thần hỏa che trời, trấn áp trời đất.
Tu vi của Đại Viêm lão tổ rốt cục khôi phục tới năm thành, Thái Thương mang theo Diệp Hiên đã vô lực chạy trốn, cuối cùng bị vây ở trong một mảnh sơn mạch.
- Trốn đi?
- Sao không trốn?
Phanh.
Đại Viêm lão tổ đánh một quyền về phía sơn mạch, tòa sơn mạch này trong nháy mắt hóa thành tro bụi, giống như đang phát tiết tức giận cực hạn của hắn.
Ầm ầm.
Sắc mặt Đại Viêm lão tổ đầy hung lệ âm trầm, hắn đi từng bước từng bước về phía Thái Thương cùng Diệp Hiên, phiến sơn mạch mênh mông xung quanh đều đang khủng bố sụp đổ.
- Trốn ba năm, cũng đã đến lúc quyết đấu tử chiến với hắn.
Giờ khắc này, 'Thái Thương' tà ý cười, hắn nhẹ nhàng buông Diệp Hiên xuống, điều này cũng làm cho vẻ mặt Diệp Hiên biến đổi, đột nhiên cảm giác được 'Thái Thương' tựa như đã xảy ra biến hóa nào đó.
- Tiểu tử này chẳng lẽ...?
Diệp Hiên ngạc nhiên nhìn, trong lòng đột nhiên có suy đoán nào đó.
Ba năm liều mạng thiên nhai, Diệp Hiên chỉ là vững vàng thương thế của mình, bởi vì một kích kia để hắn chịu cắn trả quá đáng sợ.
Nhưng ba năm chạy trốn này, Diệp Hiên tuy rằng không ngừng chữa trị thương thế, nhưng cũng phát giác trên người Thái Thương xảy ra một ít biến hóa kinh người.
Khí tức của hắn càng ngày càng trầm ổn, thậm chí làm cho Diệp Hiên cũng có chút cân nhắc bất định, điều này cũng chứng tỏ Thái Thương tuy rằng mang theo hắn chạy trốn, nhưng cũng đang chữa trị thương thế, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn so với hắn rất nhiều.
- Tên này sẽ không phải đột phá Nghịch Thiên tứ biến đó chứ?
Đột nhiên.
Trong lòng Diệp Hiên cả kinh, hắn khiếp sợ nhìn về phía Thái Thương, nhưng chỉ nhận được nụ cười tà ý của Thái Thương.
Diệp Hiên chưa từng khinh thường 'Thái Thương', bởi vì hắn có thể trở thành một trong tam đại kinh thiên tuyệt địa của thời đại Thái Cổ, điều này cũng chứng tỏ hắn có tư chất vạn cổ hiếm có.
Cường giả mãi mạnh, càng đánh càng mạnh.
Diệp Hiên chính là loại người này, 'Thái Thương' lại càng là loại người này.
Theo bọn họ gặp phải mỗi một đối thủ cường đại, tuy rằng sẽ mang đến cho bọn họ nguy cơ sinh tử, nhưng cũng không ngừng làm cho bọn họ gặp ma luyện, thậm chí tăng lên pháp và đạo cùng một thân tu vi của mình.
Từng luồng tà quang du đãng trên người Thái Thương, từng cỗ khí tức khiến tim người ta đập nhanh đang truyền đến từ trong cơ thể hắn, đôi mắt tà ý sâm sâm giờ phút này đang quỷ dị luân chuyển, càng có một tia tự tin cực hạn hiện ra trong mắt.
Tuy rằng 'Thương' thời trẻ còn chưa phải Thái Cổ Tà Vương, nhưng hắn đã mơ hồ có phần tiềm chất này, giờ phút này đang tiến lên trên con đường trở thành Thái Cổ Tà Vương.
- Hai con kiến hôi nhỏ, hôm nay các ngươi đều phải chết.
Ầm ầm.
Thiên hỏa thiêu nguyên, thần diễm kinh thế, Đại Viêm lão tổ đi từng bước từng bước tới 'Thái Thương', một tia sát khí thô bạo đang nở rộ.
Tại thời điểm này.
Tu vi Đại Viêm lão tổ chỉ hồi phục năm thành, nhưng cho dù như thế cũng đủ đánh chết hai người Diệp Hiên, nếu không hắn cũng sẽ không điên cuồng đuổi giết hai người ba năm.
Kiêng kỵ.
Kiêng kỵ cực lớn.
Đại Viêm lão tổ nhìn như bởi vì bị hai người chọc giận, nhưng thật ra nguyên nhân chân chính cũng không phải như thế.
Thân là cường giả nghịch thiên ngũ biến, nhãn giới của hắn lão luyện cỡ nào?
Hắn nhìn ra, nếu không triệt để giết chết hai người, chỉ bằng tu vi cùng tư chất hai người Diệp Hiên bày ra, không bao lâu đã có thể đuổi kịp hắn, thậm chí đánh chết hắn.
Đại đạo tranh phong, thi cốt không còn.
Mỗi một nghịch thiên giả cũng không muốn trở thành hài cốt dưới chân người khác, cho nên chỉ có thể không ngừng cường đại chính mình, giẫm những nghịch thiên giả khác dưới chân, trợ giúp bản thân lên đỉnh Cửu Thiên.
Cho nên, Đại Viêm lão tổ tất giết hai người, bởi vì Diệp Hiên cùng Thái Thương làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp.
- Chết đi.
Ầm ầm.
Đại Viêm lão tổ không có bất kỳ lời nói nhảm nào, một chưởng đánh tới 'Thái Thương', tuy rằng một kích này của hắn chỉ có năm thành tu vi, nhưng lại là cảnh giới nghịch thiên ngũ biến, tuyệt đối không phải Thái Thương có thể ngăn cản.
Khoảnh khắc này.
Diệp Hiên tuy rằng trọng thương trong người có chút ngây ngô, nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm 'Thái Thương', bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, tiểu tử này cũng không phải người ngồi chờ chết, chỉ sợ sẽ xảy ra biến hóa kinh người.
Quả nhiên, Diệp Hiên đoán đúng.
Sau một khắc, chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra trên người Thái Thương, thậm chí làm cho Diệp Hiên ao ước ghen tị.
Kinh thiên tà quang, thông thiên quán địa, từng đạo tà quang tựa như thái tà chi kiếm, rơi xuống hoàn toàn bao phủ 'Thái Thương', một cỗ ba động cực kỳ đáng sợ bộc phát ra.
- Nghịch – Thiên – tứ – biến.
Diệp Hiên oán hận thì thầm, giờ phút này Thái Thương bộc phát ra khí tức dĩ nhiên đã vượt qua Nghịch Thiên tam biến, điều này cũng có nghĩa là hắn đã đặt chân vào cảnh giới Nghịch Thiên tứ biến.
Thật đáng ghét.
Tư chất của tiểu tử này dĩ nhiên còn mạnh hơn ta, ở trong trận chạy trốn sinh tử này lại có minh ngộ, thậm chí đột phá đi vào Nghịch Thiên tứ biến.
Diệp Hiên cũng không phải Thánh nhân đạo đức gì, hắn cũng có lòng ghen tị của mình.
Hai người rõ ràng đều ở cùng một cảnh giới, nhưng Thái Thương đã trải qua một hồi sinh tử tồn vong chiến đấu, thế mà phá vỡ rào cản của bản thân, hóa thành cường giả Nghịch Thiên tứ biến, điều này quả thật làm cho Diệp Hiên hâm mộ, ghen tị, căm hận.
Tuy nhiên Diệp Hiên ghen tị xong cũng bình tĩnh lại, tư chất bản thân hắn đích xác bình thường, so với Thái Thương thì còn kém rất xa.