Hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, đó là bởi vì trên người hắn có rất nhiều pháp môn, chân chính dùng tư chất để so sánh, tư chất của Diệp Hiên quá bình thường.
Tuy nhiên, Diệp Hiên ngẫm lại cũng đúng, tương lai của Thái Thương là một trong tam đại kinh thiên tuyệt địa, tư chất của hắn vạn cổ chỉ có một, nếu không cũng không có khả năng trở thành tuyệt thế tà vương trấn áp thời đại Thái Cổ.
- Cút.
Ầm ầm.
Tà thiên nhất kích, xuyên qua vũ trụ.
Cũng là Tà Thiên nhất kích, nhưng khi Thái Thương bước vào Nghịch Thiên tứ biến, lại xảy ra thay đổi về chất, một kích này quả thực cực kỳ đáng sợ, càng làm cho Đại Viêm lão tổ kinh hãi gầm nhẹ.
Phanh.
Thiên địa chấn động, sơn mạch hóa tro, 'Thái Thương' đánh ra Tà Thiên nhất kích, nhất thời triệt tiêu một kích tuyệt sát của Đại Viêm lão tổ, phiến sơn mạch vô biên này đều hóa thành tro bụi dưới một kích của hai người.
- Lưu ngươi không được!
Đại Viêm lão tổ oán giận hét lớn, hắn ầm ầm giết tới Thái Thương, kiêng kỵ trong mắt càng thêm nồng đậm.
Nhân vật như thế, lại đột phá trong tuyệt cảnh, nếu để mặc cho hắn tiếp tục tu luyện, tương lai mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
- Lão già, xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Bước vào Nghịch Thiên tứ biến, tính cách cuồng vọng của Thái Thương nổi bật, cả người mang theo tà quang kinh thế hướng Đại Viêm lão tổ giết tới.
Bang bang.
Sau một khắc, hai người nhất thời chiến đấu cùng một chỗ, tiếng oanh động khủng bố nổ vang trong thiên địa, càng tạo thành phá hư không cách nào tưởng tượng được cho ức vạn dặm thiên địa.
Tà quang che trời, thần hỏa thiêu nguyên.
Hai thân ảnh từ trên trời đánh xuống đất, lại từ trên mặt đất đánh lên trời, nơi đi qua vạn vật đều diệt, sinh ra lực phá hoại quả thực rất khủng bố.
- Cút.
Ầm ầm.
Theo một tiếng nổ vang đáng sợ truyền đến, Đại Viêm lão tổ bị đánh bay ra ngoài, ngọn lửa lượn lờ cả người hắn đều đang bị dập tắt, sau vài lần không ngừng va chạm, hắn thế mà rơi vào hạ phong.
Ngược dư uy của Thái Thương không giảm, lần thứ hai giết tới, điều này cũng làm cho Đại Viêm lão tổ oán hận rống to, nhưng hắn cũng không có lần thứ hai so tay cùng 'Thái Thương', ngược lại hóa thành một đạo hỏa quang kinh thiên bỏ chạy.
- Hai con kiến hôi các ngươi nhớ kỹ cho bổn tổ, đợi tu vi ta khôi phục, các ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Đại Viêm lão tổ trong nháy mắt biến mất không thấy, chỉ có tiếng quát phẫn hận của hắn truyền ra trong thiên địa.
Hiển nhiên, lúc trước hắn bị Diệp Hiên đánh bị thương nặng, một thân tu vi chỉ còn lại có một nửa, 'Thái Thương' bước vào Nghịch Thiên tứ biến, hắn đã không có sức để giết chết hai người, cũng chỉ có thể không cam lòng buông tha.
Tuy nhiên, Đại Viêm lão tổ tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người, hắn chỉ có thể tạm thời để cho hai người Diệp Hiên sống thêm một chút thời gian, chờ tu vi thương thế của hắn khôi phục, tất sẽ trảm thảo trừ căn hai người Diệp Hiên.
- Thứ chó má, Thái Thương gia gia ngươi chờ ngươi.
Thái Thương chửi ầm lên, thanh âm cuồng vọng truyền đến trong thiên địa.
Răng rắc.
Thái Thương trở về, cả người đều biểu hiện thần thái sáng lán, trên mặt còn tràn đầy vẻ cuồng vọng.
Nhưng ngay sau đó, một màn khiến Diệp Hiên ngạc nhiên xuất hiện.
Phốc phốc.
Trong miệng 'Thái Thương' đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần thái tung bay trên mặt hắn nhất thời uể oải, sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy.
- Nhanh lên, rời khỏi đây ngay.
Thái Thương rất suy yếu, hắn nói xong lời này, cả người trực tiếp ngất xỉu trước mặt Diệp Hiên.
- Tiểu tử này.
Diệp Hiên không biết nói gì.
Hiển nhiên, 'Thái Thương' vừa rồi chỉ ra vẻ cuồng vọng, rõ ràng đang hù dọa Đại Viêm lão tổ.
Diệp Hiên ngẫm lại cũng đúng.
Lúc trước Thái Thương đã trọng thương trong người, lại cõng hắn chạy trốn ba năm, cho dù hắn bước vào cảnh giới Nghịch Thiên tứ biến, nhưng thương thế trên người còn chưa đủ để hắn cùng Đại Viêm lão tổ đánh một trận.
Giờ phút này hậu hoạn rốt cục hiện ra, Thái Thương hiện tại rất suy yếu, làm sao còn có lực lượng tái chiến?
Cũng may, 'Thái Thương' cuối cùng dọa Đại Viêm lão tổ lui đi, nếu không mạng nhỏ của hai người hôm nay sẽ phải kết thúc ở đây.
Hô.
Diệp Hiên hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, tình huống của hắn giờ phút này cũng không tốt hơn 'Thái Thương', tuy nhiên hắn chỉ có thể bảo trì thanh tỉnh, nếu không ngất đi cùng 'Thái Thương', còn không biết sẽ xảy ra loại chuyện nguy hiểm gì đây.
Đi.
Diệp Hiên miễn cưỡng dẫn động một tia tu vi, cõng Thái Thương bay lên trời, miễn cưỡng hóa thành một đạo độn quang đi xa, ngay cả pháp môn di thiên hoán địa cũng không thể dùng.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên thật sự quá suy yếu, cố gắng vận dụng một tia tu vi đã làm cho thân thể cùng thần hồn của hắn đều kịch liệt đau đớn.
Nhưng hắn phải nhanh chóng mang theo Thái Thương rời khỏi nơi này, nếu không Đại Viêm lão tổ trở về, hai người nhất định phải vạn kiếp bất phục.
Răng rắc.
Diệp Hiên cõng Thái Thương hóa thành một đạo độn quang xẹt qua bầu trời, Diệp Hiên không phân biệt được bất kỳ phương hướng nào, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy càng xa càng tốt.
Bầu trời mênh mông, bóng đêm như màn che.
Diệp Hiên cõng Thái Thương không ngừng xẹt qua bầu trời, ý thức của hắn đã mơ hồ không rõ, càng không biết mình chạy được bao xa.
Cuối cùng.
Diệp Hiên không duy trì được nữa, bởi vì vết thương của hắn thật sự quá nặng, nặng đến mức hắn đã bắt đầu vô lực thừa nhận.
Răng rắc.
Sau một khắc, Diệp Hiên cùng Thái Thương vô lực từ trong bầu trời rơi xuống, hai người tựa như sao băng rơi xuống, mang theo tiếng xé gió rơi xuống mặt đất.
Phanh.
Một tiếng nổ nặng nề truyền đến, Diệp Hiên cùng Thái Thương hung hăng nện xuống mặt đất, chỉ là hai người sớm đã không cảm giác được đau đớn, ngất xỉu bất tỉnh như hai người chết.