- Ngã phật hiển linh!
Một màn như thế làm cho tất cả nhà sư Tiểu Lôi Âm Tự ửng hồng cả mặt, dồn dập quỳ lạy, miệng càng tụng một tiếng Phật hiệu.
- Ngươi là ai?
Diệp Hiên dần híp mắt lại, đôi mắt nhìn về phía Phật Đà pháp tướng xẹt qua vẻ nghi ngờ.
Tuy thời gian Diệp Hiên tu luyện không dài, nhưng hắn đã đọc một lượt Bất Tử Tiên Kinh, kiến thức so sánh cùng tiên nhân Địa Tiên Giới, cũng có thể nói có chút kiến thức.
Căn cứ vào những gì Diệp Hiên biết, dù là Phật Đà pháp tướng, thì cũng chỉ là một vật không hề có linh trí, càng giống như là một loại pháp thuật Phật Môn vậy, căn bản cũng sẽ không nói tiếng người.
Mà hiện ra vị Phật Đà pháp tướng ở trước mặt Diệp Hiên này không chỉ có thể nói chuyện, càng là triển lộ phật quang khắp nơi, mà còn khuyên bảo hắn, cái này làm sao có thể không khiến cho Diệp Hiên sinh nghi?
- A di đà phật!
Phật Đà pháp tướng tụng một tiếng Phật hiệu, âm thanh từ bi thương người, nói:
- Thế nhân tôn bần tăng là A di đà phật, cũng có chúng sinh gọi bần tăng là Phật Đà, chỉ là chuyện thế gian, như sương cũng như huyễn, thật thật giả giả, tầm thường, bần tăng căn cứ phổ độ thí chủ hiển hóa ở đây, hy vọng thí chủ có thể khổ hải vô biên quay đầu là bờ.
- Ha ha!
Chợt!
Diệp Hiên cười to, nụ cười của hắn cực kỳ phóng đãng, đôi mắt nhìn hư ảnh Phật Đà mang đầy vẻ khinh miệt.
- A di đà phật?
Diệp Hiên âm thanh quỷ dị nói:
- Nếu như ngươi là A di đà phật, vậy A di đà phật trong Địa Tiên giới lại là ai chứ? Hay là nói, Phật Đà trong Linh Sơn kia là giả, mà ngươi mới là thật?
Theo những gì Diệp Hiên vừa nói ra, khí tức Phật Đà pháp tướng rõ ràng đã cứng lại, phật quang nở rộ xung quanh hơi lộ ra ba động, nhưng rất nhanh cũng đã khôi phục lại bình tĩnh.
- A di đà phật, nếu thí chủ đã khăng khăng một mực như thế, vẫn hãm nhập sâu trong ma đạo, vậy thì bần tăng cũng chỉ có thể trừ ma giữa thiên địa.
Phật Đà pháp tướng từ bi lên tiếng, bầu trời rộng lớn rung động ầm ầm, phật quang đáng sợ già thiên cái địa, giống như sau một khắc tựa như muốn giết chết Diệp Hiên ở ngay đây.
Diệp Hiên mặt không biến sắc, nụ cười cực kỳ hí ngược, nói:
- Có ý tứ, thật sự có ý tứ, ta sẽ đứng ở chỗ này, ta ngược lại muốn nhìn một chút xem, Phật Đà ngươi đây có bản lĩnh gì.
- Phật Đà, xin ngài siêu độ tên ma đầu này, vì thương sinh thiên hạ có một thịnh thế thái bình.
Phổ Huệ lão tăng bi thiết lên tiếng.
- Phật Đà ở trên, hiển hóa thế gian, tên Diệp Hiên này muốn tiêu diệt Tiểu Lôi Âm Tự nghìn năm truyền thừa ta, vì Phật Môn truyền thừa không đến mức đoạn tuyệt, cũng xin Phật Đà ra tay, siêu độ tên yêu ma này.
Rất nhiều nhà sư chấp tay hành lễ, không ngừng khẩn cầu Phật Đà pháp tướng.
Đáng tiếc, dưới sự khẩn cầu của các nhà sư, vị Phật Đà này pháp tướng tuy nở rộ phật quang vô biên, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề ra tay đối với Diệp Hiên, điều này cũng làm cho tất cả các nhà sư Tiểu Lôi Âm Tự cực kỳ không được hiểu được.
- A di đà phật. Diệp thí chủ, ngươi tội nghiệt sâu nặng, sát lục thao thiên, nếu có thể quy y ngã phật, thì cũng không muộn.
Giọng Phật Đà pháp tướng đau khổ, vẫn còn đang khuyên bảo Diệp Hiên, nhưng ở Diệp Hiên xem ra, đối phương căn bản đã hoảng sợ, chẳng qua đang cố làm ra vẻ.
Cũng trong lúc đó, Tiểu Lôi Âm Tự, trong chín tầng Trấn Ma Tháp.
Một gã lão tăng với thân thể khô quắt, tựa như một bộ thây khô, giống như sớm đã mất đi sinh cơ.
Có thể chính là bộ thây khô này, lúc này quanh người tử khí âm u, cứ như cơ thể của hắn đang khẽ run, trong hai con ngươi mang đầy huyết quang, đáng sợ đến dọa người.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ta tham tu bí pháp Phật Ma, mới đau khổ chịu đựng đến kiếp này, lẽ nào hắn đã nhìn ra đây là chân thân ta hay sao?
Bộ thây khô run rẩy nhỏ bé lên tiếng, tử khí xung quanh càng cực kỳ hỗn loạn.
...
Trong Tiểu Lôi Âm Tự.
Phật quang cắt ngang hư không, sắc mặt Phật Đà pháp tướng đau khổ, rất nhiều nhà sư đau khổ khẩn cầu, Phật Đà pháp tướng vẫn mãi chưa ra tay với Diệp Hiên, điều này cũng làm cho rất nhiều nhà sư có nghi hoặc.
- Nếu ngươi đã không dám ra tay với ta, vậy ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi giết toàn bộ người ở đây, diệt Tiểu Lôi Âm Tự truyền thừa mấy ngàn năm của ngươi.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, khuôn mặt vô cùng quỷ dị, dưới phật quang, hắn đi nhanh tới các nhà sư Tiểu Lôi Âm Tự, khóe miệng vẽ ra nụ cười tàn khốc, liếc mắt nhìn lại, lòng sinh cảm giác cực kỳ rét lạnh.
Phốc!
Diệp Hiên nâng tay, huyết quang xẹt qua hư không, một người bất chợt rơi đầu, chết thảm ở dưới chân Diệp Hiên.
Từ đầu đến cuối, tên nhà sư này đều muốn Phật Đà cứu lấy hắn, nhưng đến lúc sắp chết hắn trợn lớn đôi mắt, lại nhìn thấy Phật Đà pháp tướng cũng chưa hề đụng tới, cho đến khi đôi mắt hắn bắt đầu tán loạn, triệt để mất đi sinh cơ, mang theo sự không cam lòng mà rời khỏi thế giới này.
- Sư đệ!
- Thanh Hư sư huynh!
- Đồ đệ?
Khi này cái tên của nhà sư chết thảm trong tay Diệp Hiên, lập tức được truyền đến từ trong những tiếng la hét tức giận.
- Sách sách sách!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nhìn lại Phật Đà pháp tướng, quỷ dị nói:
- Ngươi cứ thờ ơ nhìn bọn họ chết thảm như vậy sao?
- A di đà phật!