Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2737 - Chương 2737: Phản Bội? (2)

Chương 2737: Phản bội? (2) Chương 2737: Phản bội? (2)

- Uyên, không nên chậm trễ thời gian, nhanh chóng trấn áp Hoang.

Ngục đang điên cuồng giết tới Liễu Bạch Y, cất tiếng nhắc nhở Uyên, mà 'Đồ' và 'Kiếp' cũng vô tình ra tay, tam đại kinh thiên tuyệt địa liên thủ chiến Thần Vương Tà Vương, giờ phút này giằng co không dứt, hiển nhiên cần Uyên trợ giúp.

- Chúng ta cần phải rời khỏi.

Liễu Bạch Y là bình tĩnh nhất, hắn vừa chiến vừa lui, âm thầm truyền âm với 'Thái Thương', hiển nhiên dưới tình huống địch mạnh ta yếu, bọn họ nhất định phải thoát khỏi chiến trường này.

Thái Thương tuy rằng chí tà cuồng vọng, nhưng cũng không có ngu xuẩn tự đại cho rằng mình là đối thủ của Uyên, hắn âm thầm gật đầu, liên hợp Liễu Bạch Y không ngừng lui ra chiến trường hướng đến Diệp Hiên, hiển nhiên phải hợp lực lượng ba người chạy trốn khỏi nơi này.

Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo ba người bọn họ không địch lại tứ đại kinh thiên tuyệt địa đây thượng cổ.

- Bọn họ muốn chạy trốn.

Đồ hung lệ hét lớn, Vạn Cổ Đồ Thiên Quyết đang đáng sợ bộc phát, từng đạo Đồ Thiên thần lực muốn ngăn cản đường đi của hai người, nhưng lại bị Thái Cổ Kiếp Quang của Liễu Bạch Y nhất nhất triệt tiêu.

- Bọn họ không thoát được.

Ngục hung dữ rống to, hóa ra tù lao phong thiên tuyệt địa, muốn phong bế toàn bộ hư vô chi địa.

- Ta sẽ ngăn chặn họ.

'Kiếp' đạm bạc nói ra, bước ra một bước giết tới Liễu Bạch Y và Thái Thương, Vạn Cổ Kinh Thiên Quyết đáng sợ đang vận chuyển, cả người đều hư vô bất định, nhất thời mang đến cho Liễu Bạch Y cùng 'Thái Thương' áp lực cực lớn.

Nhưng cũng vào giờ khắc này, Liễu Bạch Y và Thái Thương đã đi tới bên cạnh Diệp Hiên, ba người đồng thời bộc phát lực lượng to lớn kinh thiên tuyệt địa, cùng nhau giết tới Uyên.

Đối mặt với một kích liên thủ của tam đại kinh thiên tuyệt địa, cho dù là Uyên cũng không dám ngạnh tiếp, hắn vội vàng tránh thoát một kích này, cả người đều hiện ra vẻ thẹn quá hóa giận.

Răng rắc.

Sau một khắc, 'Kiếp' trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Uyên, trong miệng càng truyền đến lời an ủi.

- Uyên, yên tâm, bọn họ trốn không thoát.

- Kiếp, phong bế hư vô chi địa, ta muốn nhất nhất trấn áp ba người bọn họ, để cho bọn họ biết ta mới là mạnh nhất vạn cổ...

Phốc phốc.

Chợt, lời nói trong miệng Uyên đột nhiên dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn về phía trước ngực mình, chỉ thấy một bàn tay trong suốt như ngọc đã xuyên thấu ngực hắn, trên bàn tay còn dính máu tươi của hắn.

Oa!

Trong miệng Uyên phun ra một ngụm tâm huyết từ, bàn tay cắm vào lồng ngực hắn cũng bị rút ra.

Uyên gian nan quay đầu lại, lại nhìn thấy 'Kiếp' vẻ mặt khinh miệt mỉm cười, trên bàn tay còn dính máu tươi của hắn.

- Kiếp?

- Ngươi điên à?

Ngay sau đó, 'Đồ' và 'Ngục' trong nháy mắt đi tới bên cạnh Uyên, bọn họ đỡ lấy Uyên, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía 'Kiếp'.

Hai người như thế nào cũng nghĩ không ra, 'kiếp' rõ ràng cùng một trận doanh của bọn họ, vì sao lại phản bội bọn họ.

- Kẻ phản bội khốn kiếp ngươi, 'Hoang' cho ngươi chỗ tốt gì?

'Ngục' tức giận gầm lên.

- Kiếp, tại sao ngươi lại làm điều này?

Đồ vô cùng đau đớn, hắn thật không ngờ bạn tốt chí giao của mình lại phản loạn bọn họ vào thời khắc mấu chốt nhất.

Tại thời điểm này.

Liễu Bạch Y cùng 'Thái Thương' sợ ngây người, hai người hoàn toàn bị một màn này làm cho khiếp sợ nói không nên lời, loại đảo ngược này quả thực không dám để cho hai người tin tưởng.

Chỉ có Diệp Hiên bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng hắn lộ ra mỉm cười.

- Tại sao lại làm như vậy?

'Kiếp' thản nhiên nói nhỏ, hắn lấy ra một cái khăn tay nho nhã lau máu tươi trên bàn tay của mình, sau đó tùy ý vứt bỏ.

- Rất đơn giản, bởi vì hắn chỉ là một tên ngu xuẩn kiêu ngạo tự đại mà thôi, bản thân có một thân tư chất thiên tài vạn cổ vô song, đáng tiếc đầu óc lại không quá linh quang.

Kiếp khinh miệt lời nói, sau đó trong ánh mắt tức giận của Uyên đi tới bên cạnh Diệp Hiên, lại khom người bái lạy Diệp Hiên.

- Vất vả ngươi rồi.

Diệp Hiên mỉm cười nói.

- Đây là điều ta nên làm.

'Kiếp' khẽ cười nói.

- Ha ha ha.

Đột nhiên.

Một tiếng cười dữ cuồng xấu hổ đến cực hạn truyền đến, chỉ thấy Uyên hung hăng đẩy 'Ngục' và 'Đồ' bên cạnh ra, một đôi con ngươi hắc ám thâm thúy đáng sợ.

- Thú vị, quả nhiên có ý tứ, Hoang, ngươi ở bên cạnh ta chôn một quân cờ như vậy, thì ra chính là vì trận chiến hôm nay.

Thanh âm của Uyên giống như hàn băng vạn cổ, động máu trong lồng ngực hắn dị thường đáng sợ, nhưng vẫn giận dữ nhìn đám người Diệp Hiên.

- Là ngươi ngu xuẩn đáng thương mà thôi, muốn trách thì trách ngươi quá mức tự tin, lúc này mới bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, sau đó cười nhạo cười nói:

- Lúc trước ta không phải đã dạy ngươi, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng vô dụng, hôm nay ta lại dạy ngươi một chút, ngoại trừ chính mình, bất kỳ kẻ nào cũng không nên tin tưởng, bởi vì người có thể đả thương ngươi vĩnh viễn đều là người ngươi thân cận nhất, hy vọng ngươi phải nhớ kỹ bài học này.

- Tốt —— tốt —— tốt!

Uyên cực kỳ tức giận mà cười, hắn lại bị Diệp Hiên dạy một bài học, loại vũ nhục này quả thực khiến hắn không thể chịu đựng được, hơi thở cả người đều trở nên bạo ngược hung lệ cực kỳ.

- Hèn hạ.

- Đường đường là kinh thiên tuyệt địa giả, lại dùng thủ đoạn đê tiện xấu xa như thế...

'Ngục' căm hận gầm thét, càng nghĩa chính ngôn từ quát mắng Diệp Hiên, hiển nhiên đã hổn hển.

- A.

Diệp Hiên cười đầy khinh miệt, đối với việc Ngục chửi ầm lên, hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, không thể làm cho Diệp Hiên có chút xấu hổ nào.

Hèn hạ là gì?

Bình Luận (0)
Comment